Wednesday, December 30, 2009

những bài học năm năm

đọc blog bạn thấy có bài viết về chặng đường 5 năm, tôi cũng bắt chước viết theo. :)

hôm qua đến nhà một đứa bạn, đã lâu không có dịp ghé thăm, cũng nhớ nó. Tôi quen nó không lâu, nhưng tôi thương nó như chị em ruột. Nó rất chửng chạc và cứng rắng, nhưng ở nhiều khía cạnh nó cũng rất ư là ngây thơ. Ba năm trước, khi chúng tôi mới quen nhau, tôi thường hay sữa bài dùm nó (nó lúc đó đang học tiếng Anh nên những bài luận văn đều mang đến tôi sữa chính tả), một lần đang ngồi sữa bài nó chợt hỏi tôi, những người đàn ông đồng tính thì làm tình như thế nào? tôi định bật cười nhưng kịp nhớ là nó đang hỏi thật. tôi bảo, thì trên cơ thể con người mình có bao nhiêu cái lỗ là có bấy nhiêu cách để làm tình. nó mở mắt tròn xoe, nửa ngờ nửa tin. nó là như vậy, trước khi quen tôi nó cứ đinh ninh rằng giới trẻ bên Mỹ sao ăn chơi phè phởn hơn nhiều so với Việt Nam vì ở Việt Nam người trẻ không có rượu chè bê bết như vậy. lúc đầu tôi cũng không tin được là ở trên đời còn có người ngây ngô như vậy, nhưng cũng hiểu được vì từ nhỏ đến lớn nó được gia đình đùm bọc, lớn lên lại vào tu viện học với các sơ (các sơ rất nhiều lần kêu nó đi tu theo sơ) nên thế giới của nó cũng nhỏ bé và phẳng lì. nếu chúng tôi quen nhau vào thời gian sớm hơn, chỉ cần sớm hơn một năm, tôi với nó đã không thể làm bạn với nhau, vì tôi đã sẽ không có kiên nhẩn để ngồi nói chuyện với nó. vì sớm hơn một năm tôi chưa đã học được bài học rằng hiểu biết về thế giới không đồng nghĩa với hiểu biết về cách làm người. nhưng may mắn cho tôi là thời gian tôi quen nó, tôi đã trưởng thành hơn một tí, đã có thể nhận biết rằng phẩm chất con người không nằm trong kinh nghiệm sống, luôn cả quan niệm chính trị hay tôn giáo. một người có thể biết rất nhiều về thế giới bên ngoài, rất liberal về mặt chính trị, nhưng lại rất e hẹp trong tấm lòng, trong trái tim của họ. bạn có thể biết nhiều nhưng nếu bạn không hiểu gì về bản thân thì chắc bạn cũng không mang hạnh phúc tới được cho ai. và ngược lại, những người mà (trước đây) tôi cho là bình (và tầm) thường lại là những người rất đáng cho tôi kính nể và quý trọng. trước kia tôi cứ đi tìm thế giới rộng, nhưng bây giờ tôi chỉ đi tìm trái tim rộng. tôi cũng không ngờ thời gian và sự thất vọng đã giúp tôi học được một bài học quý giá.

bài học nữa tôi học được là khám phá về khả năng tồn tại của mình. năm năm trước tôi sống rất khổ sở với bản thân. mỗi nỗi đau, mỗi lần bị người tình ruồng bỏ, mỗi lần thất vọng, mỗi lần cãi nhau với bạn bè, là mỗi lần tôi bị dày vò, chán chường, mệt mỏi. tôi thường hay bị trầm uất, thường lang thang khắp phố, có đêm ngủ luôn cả ở ngoài công viên, đêm khác mua rượu về nhà rồi uống đến ngủ không được thức không xong. cứ tưởng chừng như trên cuộc đời này không còn cái gì đáng yêu, đáng sống, luôn cả chính mình. lúc đó tôi không nghĩ là mình sẽ sống thêm được năm năm nữa, cứ đinh ninh rằng sẽ bị cùng cực và cạn sức bất cứ lúc nào. tôi đã bỏ rất nhiều thời gian tưởng tượng đến lúc mình tự kết vì không còn chịu được nữa sẽ như thế nào. bây giờ thì hơn năm năm rồi. tôi vẫn sống nhăn răng. thế giới nội tâm của tôi đã bớt khùng, hú hồn. có những nỗi đau tôi không vứt bỏ được (như khi tình yêu phải đối diện với sự từ chối im lặng, hay cảm giác tội lỗi về cái chết của ba tôi), và đôi lúc chúng làm tôi ngộp thở, nhưng tôi vẫn sống, vẫn có thể vui, vẫn có thể toan tín cho những ngày sắp tới. tôi cũng ngạc nhiên với khả năng tồn tại này của mình, và hay thú vị nhìn ngắm nó, vì nó không xuất phát từ cái gì đó vĩ đại (như sống cho các con hay sống cho gia đình, vv, luôn cả khái niệm sống tốt cho bản thân cũng không phải) mà nó bắt nguồn từ lí do đơn giản duy nhất là vì tôi nhát gan--tôi sợ chết, sợ cảm giác trầm uất, sợ bị khối buồn kinh niên đè bẹp, nên tôi sống và tôi vui.

và cái tôi phát hiện ra nữa là tôi vẫn là người lòng vòng. vẫn thích đi lòng vòng. yêu lòng vòng. suy nghĩ và viết vẽ lòng vòng. kẹt cái là tôi đã không còn cảm thấy cần thiết phải thay đổi và làm tốt con người mình. mặc kế, nó như thế nào thì như, chỉ cần không phạm tội giết người cướp của là được.

4 comments:

  1. Is this true?

    "bị người tình ruồng bỏ, mỗi lần thất vọng, mỗi lần cãi nhau với bạn bè, là mỗi lần tôi bị dày vò, chán chường, mệt mỏi. tôi thường hay bị trầm uất, thường lang thang khắp phố, có đêm ngủ luôn cả ở ngoài công viên, đêm khác mua rượu về nhà rồi uống đến ngủ không được thức không xong. cứ tưởng chừng như trên cuộc đời này không còn cái gì đáng yêu, đáng sống, luôn cả chính mình".

    chúc năm mới, thập kỷ mới hạnh phúc tươi mới và niềm tin mãnh liệt.

    ReplyDelete
  2. was true. :) bây giờ không ngủ bờ ngủ bụi được đâu, chồng nó khóc, con nó kêu.

    cám ơn anh. chúc anh năm mới an lành.

    ReplyDelete
  3. uhm, cuộc sống đôi lúc làm cho người ta hạnh phúc vô bờ bến đôi lú lại làm cho 1 người hiền lành thành bê tha. Mừng là qt đã tìm lại cân bằng cuộc sống. Năm mới sẽ êm đềm hơn nhé qt. Khoe hình 2 đứa nhỏ đi qt ơi.

    ReplyDelete
  4. chị Phụng ơi, bọn nhỏ có facebook rùi, cái phần này chỉ dành riêng cho mẹ. :) it's "a room of my own."

    chúc chị vui tươi phấn khởi.

    ReplyDelete