Sunday, May 23, 2010

sự thật vở kịch

tôi sinh ra đã nói dối, đến giờ ngần 30 tuổi tôi vẫn thích dựng truyện, nói lạc vấn đề, bịa đặt chi tiết bổ xung cho những mảnh chuyện tôi nghe được.

tôi nói dối riết đã thành một cách sống. có thể nói, cuộc sống của tôi bây giờ, ngay lúc này, cũng là một cuộc nói dối, một bản kịch, và tác giả là tôi. trong kịch bản này, chỉ có tôi là nhân vật duy nhất ý thức được điều này, và bây giờ thì có bạn, còn những người khác không hề biết họ chỉ là diễn viên trong bản kịch tôi dựng. họ đang sống thật với màn kịch này, họ không bao giờ nghi ngờ sự thực hư của câu chuyện đang tiến triễn. một phần là do tôi. tôi rất tự hào về vấn đề đó--do tôi, nhân vật duy nhất trong bản kịch của cuộc đời mình với cái ý thức rằng cái thế giới của chúng tôi thật ra là một cái sân khấu thật hoàn tráng và tất cả bất quá chỉ là diễn viên, vì tôi biết được điều này nhưng vẫn tiếp tục đóng vai nữ vai chính của tôi một cách thật cuồn nhiệt và nhập tâm nên những nhân vật khác mới có thể sống tốt vai trò của họ cho đến bây giờ.

tôi thiết nghĩ, trước giờ tôi đã là một diễn viên tốt. tôi nhiệt tâm với vai trò dối trá của mình. tôi làm và nói những gì kịch bản bảo tôi làm và nói. tôi yêu cũng yêu hết mình (tất nhiên hết mình trong sự có thể, vì dẫu sao tôi cũng biết rằng mình đang chỉ là diễn suất), tôi làm tình cũng hết mình, nhập vai hoàn toàn để có thể thuyết phục khán giả (là những diễn viên khác trong vở kịch nhỏ bé đồng thời đồ sộ này). vì tôi có quyết tâm trách nhiệm với vai trò của tôi nên vở kịch mới được tiếp tục tiến triển ngày qua ngày như thế. nhưng bây giờ thì bí mật đã có thêm một kẻ biết. chính là bạn. tôi đã nói với bạn, tôi nhận thức được vai trò diễn viên của tôi, và tôi chấp nhận nó. tôi cũng nói với bạn, tôi cho rằng trên đời khi người ta cứ hoài vọng về một sự thật nào đó ngoài những gì đang hiển thị trước mặt, đó chỉ là một huyền thoại. cái thực và cái hư, đối với tôi, không có biên giới. cái thực là những gì đang ở trước mắt tôi, và cái hư cũng là chúng. ban đầu tôi có cho rằng đó chính là cái thực, và sự vô ý thức là hư. nhưng bây giờ tôi thấy nó chả có khác nhau cho mấy, người ta có ý thức hay không ý thức với sự thực hư của thế giới này cũng không làm khác được điều gì, họ cũng vẫn phải tiếp tục sống và ghánh tiếp vai trò của họ, luôn cả những người đi tu, đi tu cũng là một vai trò trong vở kịch của cuộc sống.

nhưng điều tôi muốn nói hôm nay không phải là điều này. điều này chính bạnn đã biết. cái tôi muốn kể với bạn hôm nay là việc thời gian gần đây tôi phát hiện có đôi lúc tôi quên mất mình chỉ đang diễn suất, tôi sống sự dối trá như thật, và trong lúc ấy tôi lại dựng tiếp một câu chuyện, khác với kịch bản tôi có sẵng. điều khó hiểu là hình như câu chuyện mới dựng này nó phát xuất từ cái ý thức (mà đôi lúc đã trở thành vô thức) của tôi về vai trò của mình. thí dụ nhé: bạn nhớ tôi kể với bạn rằng vai trò của tôi trong vở kịch này là một người con, một người mẹ, và một người vợ, bình thường, trách nhiệm, yêu chồng thương con. tôi đóng vai trò này khá hoàn chỉnh. và tôi tự hào về điều đó. và tôi vui. nhưng mới ngày hôm kia, tôi phát hiện mình đã kể một câu chuyện khác. với một nhân vật mới, tôi đã thì thầm rằng tôi chỉ đang đóng kịch, rằng tuy tôi hài lòng với vai trò của tôi trong vở kịch này, sự thật là tôi không muốn đóng vai trò đó nữa. sự thật là tôi muốn bỏ đi thật xa, tôi muốn đi tìm tình yêu thật sự của tôi, cái tình yêu mà bấy lâu nay cứ ám ảnh tôi không cho tôi yên. thật sự là tôi không muốn làm vợ làm mẹ của ai. thật sự tôi chỉ muốn làm chính mình và chỉ thế thôi.

tôi tưởng mình đã bộc lộ được sự thật, vạch ra chân tướng của vở kịch tôi đang diễn. nhưng lạ lắm bạn ạ, tôi càng vạch thì câu chuyện càng trở thành một bi kịch. thật ra tôi đang sống cái gì đây? thật ra sự diễn xuất của tôi là thật, hay cái tôi tưởng tượng là thật? riết rồi tôi cũng không biết cái gì là sự thật và cái gì là kịch.

tôi quyết định đợi, bạn ạ, đợi xem vở kịch này sẽ đi đến đâu. tôi đợi lúc sự thật được rỏ, đó chính là cái thể xác duy nhất còn lại.

8 comments:

  1. tôi nói thật cho bạn biết, rằng tôi đang nói dối. :)

    ReplyDelete
  2. definitely the blogging way I love!

    ReplyDelete
  3. definitely a lovable comment! :) thanks, and that's the truth.

    ReplyDelete
  4. Còn đợi được là còn nhiều nghị lực và niềm ham sống lắm.

    Nhiều lúc nghĩ vu vơ bậy bạ, mình không muốn đợi nữa...

    ReplyDelete
  5. Cuộc sống quay vòng nhanh và khốc liệt khiến ta không kịp thích ứng, đôi khi phải tạo ra vỏ bọc dối trá để tồn tại và phát triển.

    ReplyDelete
  6. Qt, em viết thật đúng & hay

    ReplyDelete
  7. dear blogging friend: talk is cheap. let's get some coffee and talk somemore!

    ReplyDelete