Sunday, June 20, 2010

kìa con ốc sên đang bò ngang vú*

tôi đang ngồi giữa phố, dưới ánh nắng của ngày sắp về chiều. tôi ngồi giữa phố và thèm được hóa thân thành khói, ừ cứ như thể xác tôi được bốc hơi thành khói, khói như ai thở nhẹ, chỉ cần cơn gió thoán cũng đủ đẩy tôi đi xa.

khủng hoản hôm nay bắt đầu từ những cái mặt nạ, và con ốc sên đang bò qua vú. nó làm tôi nhớ ra mình không có vú, chỉ có hai trái xoài lơ lửng mọc ngang thân cây tôi. vâng, người ta cứ tưởng chúng là xoài, cứ thò tay hái bẻ rồi cắn xé. làm tôi không có vú. tôi muốn được có vú.

tôi đã ngồi ở đây lâu lắm rồi. cũng không nhớ bắt đầu từ bao giờ. chỉ nhớ sáng nay tôi như bị khùng, tôi phát điên, tôi đập hết những cái mặt nạ treo trên tường, một ngày tôi mang bao nhiêu cái mặt nạ, mỗi cái cho mỗi người, người mới quen tôi đeo một cái, người không quen tôi đeo một cái, người thân quen tôi đeo ít nhất hai ba cái, tôi dần như đã thành cái hình nộm, ít nhất là một con rối biết cười, tôi cười răng súng, cười lở miệng rách môi. tôi cười và muốn thẻo miệng đang cười. tôi muốn đập nát bản mặt mình và nhét nó xuống vũng sình với cức. nếu tôi không thể lập tức bay lên như khói, hay tan biến như khí bổng. khí bổng là cái gì tôi chả biết, chả cần biết, chỉ cần biết nó nhẹ và nó có thể bay. một ngày nào đó, tôi sẽ làm được điều này. tôi tin rằng vũ trụ rất tinh hoa, vũ trụ đầy sinh lực và hy vọng, nó sẽ cho tôi cơ hội bắt kịp một luồn khí nào đó đang trôi ngang thế giới tôi đang sống và tôi sẽ cưỡi nó như cưỡi sóng, như trên làn gió tây nam tôi sẽ có một nơi nhất định để đi. hoặc tôi phải chết đi rồi đầu thai lại. nếu tôi phải trở lại thế giới này, tôi muốn được đầu thai làm bọ. hay một vật vô tri như cây cột đèn, hay một cọng rác. hay một cái váy xanh màu cức ngựa. và đôi dép dẹp.

tôi ngồi ở giữa đường này đã khá lâu. xe thì cứ chạy, tôi đâu có chiếm bao nhiêu là chỗ. xe chạy quanh tôi như giao thông vòng quanh cái bồn binh. không cần người chỉ huy xe cộ. xe chạy theo hướng đầu và mông tôi quay. tôi quay vì tôi chán. bạn thử ngồi đợi cái thể xác mình tan, bạn sẽ chán, và bạn sẽ thấ phải cần làm điều gì đó trong lúc chờ đợi, rồi mông bạn sẽ tự tìm về nơi đầu bạn đang nằm trên cổ, cứ thế.


người đàn bà không có vú
trỗ hoa đậu xoài dưới bờ vai,
đã thôi gầy guộc,
rên rỉ nỉ non, hãy về với hoang dã
hãy làm tình
như loài thảo mộc,
như con ốc sên đang bò ngang vú
nõn nà.



*hình ảnh lượm trên fb. của một người bạn tôi không quen.

4 comments:

  1. A tình cờ đọc được blog của tác giả có mấy bài thơ mình rất ấn tượng. Cho hỏi tại sao không còn cộng tác với hợp lưu, tiền vệ, hoặc gio-o gì nữa hết vậy. Hơi tò mò, hic
    1 độc giả

    ReplyDelete
  2. vì không có nhu cầu. :)

    cảm ơn bạn ghé thăm nhé.

    ReplyDelete
  3. bài này hay quá là hay :))

    ReplyDelete
  4. hehe, bác L nói sao thì em xin nghe vậy. (mà bác có nói bậy em cũng nghe luôn.) :)

    ReplyDelete