Thursday, April 21, 2011
tôi tin vào những đầu ngón tay chai
nửa đêm rồi,
tôi còn ngồi đây tuốt từng cây tăm nhỏ, bóc bóc bóc trên tay thành khúc nhạc với một sự lì lợm phi thường. tôi phải. tôi cần. cần bỏ mặc tất cả trong điệu da ru đơn giãn, để người bớt nặng, để tôi run dùm mình những sợi dây thép đang căng trong đầu. từng từng từng, tưng tứng tưng. từng tứng tưng, tưng từng.
ánh sáng vầng trăng ư? trăng đâu tôi không thấy. ánh sáng
ở đây tôi không thấy.
chỉ có con bò gọi tôi là vợ,
(tôi bò ra bò vào)
và cơn tức giận là thức ăn hằng ngày
của những đầu ngón tay chai.
tôi tin vào sự nhẫn nại
và sức mạnh của những đầu ngón tay chai.
tôi tin máu sẽ mật khải. vì da thịt là lời.
một ngày nào đó
tôi sẽ ung dung bước qua ngưỡng cửa,
không nhìn lại gì,
đã mòn hết dấu vết của sự tồn tại
của giấc mơ quyết không an phận
giấc mơ
trên những đầu ngón tay chai.
đã là lúc tôi nhắm mắt,
ngày mai hãy còn
trách nhiệm, cầm lên để xuống,
và giấc mơ trên những đầu ngón tay chai.
tôi còn ngồi đây tuốt từng cây tăm nhỏ, bóc bóc bóc trên tay thành khúc nhạc với một sự lì lợm phi thường. tôi phải. tôi cần. cần bỏ mặc tất cả trong điệu da ru đơn giãn, để người bớt nặng, để tôi run dùm mình những sợi dây thép đang căng trong đầu. từng từng từng, tưng tứng tưng. từng tứng tưng, tưng từng.
ánh sáng vầng trăng ư? trăng đâu tôi không thấy. ánh sáng
ở đây tôi không thấy.
chỉ có con bò gọi tôi là vợ,
(tôi bò ra bò vào)
và cơn tức giận là thức ăn hằng ngày
của những đầu ngón tay chai.
tôi tin vào sự nhẫn nại
và sức mạnh của những đầu ngón tay chai.
tôi tin máu sẽ mật khải. vì da thịt là lời.
một ngày nào đó
tôi sẽ ung dung bước qua ngưỡng cửa,
không nhìn lại gì,
đã mòn hết dấu vết của sự tồn tại
của giấc mơ quyết không an phận
giấc mơ
trên những đầu ngón tay chai.
đã là lúc tôi nhắm mắt,
ngày mai hãy còn
trách nhiệm, cầm lên để xuống,
và giấc mơ trên những đầu ngón tay chai.
Wednesday, April 20, 2011
Friday, April 15, 2011
Thơ chia tay
Phải chia tay thôi, người tình ạ,
vì từ lâu rồi chúng ta không còn làm
cử chỉ yêu đương, những ngón tay
thôi dắt điện luồn
xuyên thể xác. Và tôi,
đang thèm kẻ khác.
++
Tôi có ba kẻ để yêu nhau:
một kẻ ở nhà,
một kẻ ngoài quán,
và một kẻ, hắn nằm sõng soài trên sa lông,
hắn đang đừ xác, đang khóc
đau những sợi tóc
những cọng lông
rụng rời, cả đời quoăn tít.
++
ngày lạnh nắng
cà phê đắng
khói quấn quít---
tôi trơn tru,
nhớ chùm lông.
vì từ lâu rồi chúng ta không còn làm
cử chỉ yêu đương, những ngón tay
thôi dắt điện luồn
xuyên thể xác. Và tôi,
đang thèm kẻ khác.
++
Tôi có ba kẻ để yêu nhau:
một kẻ ở nhà,
một kẻ ngoài quán,
và một kẻ, hắn nằm sõng soài trên sa lông,
hắn đang đừ xác, đang khóc
đau những sợi tóc
những cọng lông
rụng rời, cả đời quoăn tít.
++
ngày lạnh nắng
cà phê đắng
khói quấn quít---
tôi trơn tru,
nhớ chùm lông.
Sunday, April 3, 2011
Darius và những đám mây (house on mango st)
Không thể nào có quá nhiều bầu trời. Người ta có thể nẳm xuống ngủ rồi thức dậy trong cơn say bầu trời, và nó sẽ giữ cho bạn được bình an những lúc bạn buồn. Ở đây thì có quá nhiều nỗi buồn mà không đủ bầu trời. Cũng ít có bướm, ít cả hoa và những thứ đẹp đẽ khác. Tuy vậy nhưng bọn mình cũng cố gắng làm tốt với những gì mình có.
Darius là đứa không thích đi học, đôi lúc ngu đần, thường ngày nó là thằng hề câm, hôm nay lại thốt ra câu sáng suốt. Darius là đứa hay cầm pháo hay cái cây chọc chuột nào đó rượt theo bọn con gái và cho rằng mình rất oai phong, hôm nay lại đứng yên chỉ tay lên trời vì thế giới đầy mây bay, loại mây mềm như gối ôm.
Mầy thấy những đám mây không, thấy cái cụm tổ bố đằng kia không? Darius hỏi. Thấy không? Ở đâu? Cái kế bên cụm mà giống như bắp rang đó. Cái đó đó. Thấy không. Đó là Thượng Đế. Thượng Đế? một đứa nào đó chắc còn nhỏ đã hỏi. Là Thượng Đế, nó nói, và mọi việc trở thành thật đơn giản.
Darius là đứa không thích đi học, đôi lúc ngu đần, thường ngày nó là thằng hề câm, hôm nay lại thốt ra câu sáng suốt. Darius là đứa hay cầm pháo hay cái cây chọc chuột nào đó rượt theo bọn con gái và cho rằng mình rất oai phong, hôm nay lại đứng yên chỉ tay lên trời vì thế giới đầy mây bay, loại mây mềm như gối ôm.
Mầy thấy những đám mây không, thấy cái cụm tổ bố đằng kia không? Darius hỏi. Thấy không? Ở đâu? Cái kế bên cụm mà giống như bắp rang đó. Cái đó đó. Thấy không. Đó là Thượng Đế. Thượng Đế? một đứa nào đó chắc còn nhỏ đã hỏi. Là Thượng Đế, nó nói, và mọi việc trở thành thật đơn giản.
Một ngày vui (House on Mango Street, cont)
(sleepy. không ngủ được vì hơn một tuần rồi không cà phê, một tháng không hút thuốc, nhưng chiều nay lúc 4:30pm đã uống hết một ly cà phê trong khi ngồi đợi người ta sắp xếp micro, đàn, trống. open mic. có một người đàn bà còn rất trẻ, dáng vóc cao ráo, đầy đặn, hát y hệt Adele, hát ngay bài Rolling in the Deep của Adele. My heart skipped a beat. buồn ngủ, nhưng không ngủ (được), làm gì? không sửa. không thèm sửa cái gì cả. miệng đau. từ hồi té xích đu ngẫy răng sứt môi phải may mấy mủi, chổ bị sứt vẫn bị lòi ra nên thường cắn phải nó những lúc ăn ngốn ăn gấp vì đói, mỗi lần như vậy lại bị canker sore, annoys the shit out of me. note to self: tomorrow, blick's art. pay rent. research nurses and alcoholism. find a goatee and kiss it.)
----------
Nếu đằng ấy cho tớ năm đồng tớ sẽ làm bạn của đằng ấy suốt đời. Nhỏ em nói với mình như thế.
Năm đồng tính ra cũng rẻ vì mình không có bạn ngoại trừ Cathy là đứa bạn duy nhất từ hôm nay cho đến thứ ba.
Năm đồng, năm đồng.
Nó đang tìm người để góp thêm tiền mua chiếc xe đạp của thằng có tên là Tito. Chị em nhà nó đã có mười đồng rồi, bây giờ chỉ cần thêm năm đồng.
Chỉ năm đồng thôi, nhỏ em nói.
Cathy bảo, đừng có nói chuyện với tụi nó. Bộ không thấy tụi nó hôi như cây chổi hả.
Nhưng mình lại thích chị em nhà nó. Quần áo chị em nhà nó mặc cũ kỷ và lệch xệch. Bọn họ mang giày láng bóng dành cho ngày Chúa Nhật nhưng lại không mang vớ, làm đôi chân trọc lóc đỏ hết cả hai bên mắt cá, nhưng mình thích chị em nhà nó. Nhất là đứa chị chuyên cười bằng tất cả những cái răng. Mình thích nó mặc dù nó để cho em nó toàn quyền thương lượng.
Năm đồng, nhỏ em lập lại, chỉ năm đồng thôi.
Cathy kéo tay mình và mình biết hành động kế tiếp của mình sẽ làm nó giận xuốt đời.
Đợi chút, mình nói, rồi chạy vào nhà lấy năm đồng. Mình có ba đồng mình đã để dành được và hai đồng kia mình lấy của Nenny. Nó không có ở nhà, nhưng mình chắc là nó cũng mừng thôi khi nó biết ra bọn mình đã trở thành chủ nhân của một chiếc xe đạp. Khi trở ra Cathy đã bỏ đi như mình dự đoán, nhưng mình chả cần. Mình đã có hai người bạn mới và một chiếc xe đạp nữa.
Tớ tên Lucy, nhỏ chị nói. Đây là Rachel, em tớ.
Tớ là em của chị ấy, Rachel nói. Đằng ấy tên gì?
Mình ước gì tên mình lúc đó là Cassandra hay Alexis hay Maritza—cái gì cũng được trừ Esperanza—nhưng khi mình nói cho chị em nhà nó biết tên thì chị em nhà nó đã không cười.
Bọn tớ từ Texas, Lucy nói và nhe răng cười. Của nó thì sinh ở đây, nhưng tớ là Texas.
Ý bạn muốn nói là nó, mình nói.
Không, tớ từ Texas, và hoàn toàn không biết mình đã dùng sai từ.
Chiếc xe này chia ba, Rachel nói vì nó đã suy nghĩ cho ngày sau. Hôm nay là của tớ, ngày mai của Lucy, và ngày mốt là của cậu.
Nhưng hôm nay đứa nào cũng muốn chạy xe đạp vì là xe mới, nên bọn mình quyết định ngày mai mới bắt đầu thay phiên với nhau. Hôm nay nó thuộc về cả ba.
Mình chưa nhắc đến Nenny. Việc đó phức tạp lắm, nhất là khi Rachel xuýt chút đã gào mắt Lucy chỉ vì nó muốn đạp xe trước. Nhưng rốt cuộc thì cả ba cùng lên xe đạp chung. Tại sao không?
Tại vì chân Lucy dài nên nó ngồi đạp. Mình ngồi phía sau còn Rachel thì ốm tong nên nó ngồi trên ghi đông làm chiếc xe lảo đảo như cọng bún nhão, nhưng riết rồi cũng quen.
Bọn mình chạy càng lúc càng nhanh. Chạy vụt qua nhà mình, đỏ và buồn và mục nát, vụt qua tiệm tạp hóa của ông Benny nằm ở góc đường, dọc xuống đường lớn nguy hiểm. Tiệm giặt đồ, tiệm lỉnh kỉnh, tiệm thuốc, cửa sổ rồi xe rồi xe nữa, vòng quanh khu phố về lại Mango.
Hành khách trên xe buýt thấy bọn mình thì vẫy tay. Có bà béo phì đang băng qua đường nói, chà nặng quá ta.
Rachel leo lẻo trả lời, bà cũng nặng quá ta. Nó xấc lắm.
Bọn mình đạp xe dọc xuống đường Mango. Mình, Lucy, Rachel. Chiếc xe đạp mới. Khanh khách khúc đường về.
----------
Nếu đằng ấy cho tớ năm đồng tớ sẽ làm bạn của đằng ấy suốt đời. Nhỏ em nói với mình như thế.
Năm đồng tính ra cũng rẻ vì mình không có bạn ngoại trừ Cathy là đứa bạn duy nhất từ hôm nay cho đến thứ ba.
Năm đồng, năm đồng.
Nó đang tìm người để góp thêm tiền mua chiếc xe đạp của thằng có tên là Tito. Chị em nhà nó đã có mười đồng rồi, bây giờ chỉ cần thêm năm đồng.
Chỉ năm đồng thôi, nhỏ em nói.
Cathy bảo, đừng có nói chuyện với tụi nó. Bộ không thấy tụi nó hôi như cây chổi hả.
Nhưng mình lại thích chị em nhà nó. Quần áo chị em nhà nó mặc cũ kỷ và lệch xệch. Bọn họ mang giày láng bóng dành cho ngày Chúa Nhật nhưng lại không mang vớ, làm đôi chân trọc lóc đỏ hết cả hai bên mắt cá, nhưng mình thích chị em nhà nó. Nhất là đứa chị chuyên cười bằng tất cả những cái răng. Mình thích nó mặc dù nó để cho em nó toàn quyền thương lượng.
Năm đồng, nhỏ em lập lại, chỉ năm đồng thôi.
Cathy kéo tay mình và mình biết hành động kế tiếp của mình sẽ làm nó giận xuốt đời.
Đợi chút, mình nói, rồi chạy vào nhà lấy năm đồng. Mình có ba đồng mình đã để dành được và hai đồng kia mình lấy của Nenny. Nó không có ở nhà, nhưng mình chắc là nó cũng mừng thôi khi nó biết ra bọn mình đã trở thành chủ nhân của một chiếc xe đạp. Khi trở ra Cathy đã bỏ đi như mình dự đoán, nhưng mình chả cần. Mình đã có hai người bạn mới và một chiếc xe đạp nữa.
Tớ tên Lucy, nhỏ chị nói. Đây là Rachel, em tớ.
Tớ là em của chị ấy, Rachel nói. Đằng ấy tên gì?
Mình ước gì tên mình lúc đó là Cassandra hay Alexis hay Maritza—cái gì cũng được trừ Esperanza—nhưng khi mình nói cho chị em nhà nó biết tên thì chị em nhà nó đã không cười.
Bọn tớ từ Texas, Lucy nói và nhe răng cười. Của nó thì sinh ở đây, nhưng tớ là Texas.
Ý bạn muốn nói là nó, mình nói.
Không, tớ từ Texas, và hoàn toàn không biết mình đã dùng sai từ.
Chiếc xe này chia ba, Rachel nói vì nó đã suy nghĩ cho ngày sau. Hôm nay là của tớ, ngày mai của Lucy, và ngày mốt là của cậu.
Nhưng hôm nay đứa nào cũng muốn chạy xe đạp vì là xe mới, nên bọn mình quyết định ngày mai mới bắt đầu thay phiên với nhau. Hôm nay nó thuộc về cả ba.
Mình chưa nhắc đến Nenny. Việc đó phức tạp lắm, nhất là khi Rachel xuýt chút đã gào mắt Lucy chỉ vì nó muốn đạp xe trước. Nhưng rốt cuộc thì cả ba cùng lên xe đạp chung. Tại sao không?
Tại vì chân Lucy dài nên nó ngồi đạp. Mình ngồi phía sau còn Rachel thì ốm tong nên nó ngồi trên ghi đông làm chiếc xe lảo đảo như cọng bún nhão, nhưng riết rồi cũng quen.
Bọn mình chạy càng lúc càng nhanh. Chạy vụt qua nhà mình, đỏ và buồn và mục nát, vụt qua tiệm tạp hóa của ông Benny nằm ở góc đường, dọc xuống đường lớn nguy hiểm. Tiệm giặt đồ, tiệm lỉnh kỉnh, tiệm thuốc, cửa sổ rồi xe rồi xe nữa, vòng quanh khu phố về lại Mango.
Hành khách trên xe buýt thấy bọn mình thì vẫy tay. Có bà béo phì đang băng qua đường nói, chà nặng quá ta.
Rachel leo lẻo trả lời, bà cũng nặng quá ta. Nó xấc lắm.
Bọn mình đạp xe dọc xuống đường Mango. Mình, Lucy, Rachel. Chiếc xe đạp mới. Khanh khách khúc đường về.
Friday, April 1, 2011
riesling riesling, i love you
mấy hôm trước bạn nó nghe than wine rẻ tiền uống sao..rẻ tiền, nó kêu tới Trader Joe's mua, rẻ tiền nhưng ngon lắm. liền tới đó mua thử một chai riesling. ngon ngon thật, mà chỉ có $6 một chai. tha hồ uống wine ngon rẻ tiền.
tuần rồi được nghỉ spring break, thấy chua chát, hơn ba mươi (viết ra chữ chứ không dám nhìn số) vẫn còn spring break là sao? mùa học này quá dài, khi mà ta đang trong thời kỳ nóng đít. ngồi trong lớp vớ vẩn, làm những bài tập vớ vẩn ngu đần, lại chỉ thấy toàn những thứ gì đâu ở clinical. y tá gì mà không thấy tôn trọng bệnh nhân, người ta nói một đường thì nghe một nẻo rồi lồng lộng, nguyền rủa bệnh nhân. tất nhiên là không nguyền rủa trước mặt, thường thì sau khi cúp phone hoặc lúc đã khỏi nhà mới xỗ lời nói xấu. vào những lúc này, nổ lực can thiệp đều bị bát bỏ. có lúc không chịu nỗi, nói, bà đã hiểu lầm, ý cô ấy (bệnh nhân) không phải như vậy...chỉ để bà y tá (bà này gần 50 rồi) phát ngang, tôi hiểu rỏ ý cô ta muốn nói gì, rồi xoay mặt đi chổ khác, ý là câu chuyện tới đây chấm dứt. trong khi các bạn trong lớp được thực hành ở ER, ICU, Med/Surg, bọn họ làm việc và học hỏi được thật nhiều, thì mình phải ngồi hàng giờ trong văn phòng, chả làm gì, chỉ để nghe toàn những lời nói xấu, phiến diện, thật là nhảm nhí. community health nursing sucks shit.
at least i'm drinking good wine.
tuần rồi được nghỉ spring break, thấy chua chát, hơn ba mươi (viết ra chữ chứ không dám nhìn số) vẫn còn spring break là sao? mùa học này quá dài, khi mà ta đang trong thời kỳ nóng đít. ngồi trong lớp vớ vẩn, làm những bài tập vớ vẩn ngu đần, lại chỉ thấy toàn những thứ gì đâu ở clinical. y tá gì mà không thấy tôn trọng bệnh nhân, người ta nói một đường thì nghe một nẻo rồi lồng lộng, nguyền rủa bệnh nhân. tất nhiên là không nguyền rủa trước mặt, thường thì sau khi cúp phone hoặc lúc đã khỏi nhà mới xỗ lời nói xấu. vào những lúc này, nổ lực can thiệp đều bị bát bỏ. có lúc không chịu nỗi, nói, bà đã hiểu lầm, ý cô ấy (bệnh nhân) không phải như vậy...chỉ để bà y tá (bà này gần 50 rồi) phát ngang, tôi hiểu rỏ ý cô ta muốn nói gì, rồi xoay mặt đi chổ khác, ý là câu chuyện tới đây chấm dứt. trong khi các bạn trong lớp được thực hành ở ER, ICU, Med/Surg, bọn họ làm việc và học hỏi được thật nhiều, thì mình phải ngồi hàng giờ trong văn phòng, chả làm gì, chỉ để nghe toàn những lời nói xấu, phiến diện, thật là nhảm nhí. community health nursing sucks shit.
at least i'm drinking good wine.
Subscribe to:
Posts (Atom)