Friday, June 12, 2009

If I were to have an affair

I've been thinking of him again, of Berkeley, of my studio apartment on the hill... I want to forget him, forget everything, all of it, every last bit of it, and move on and on and on... but I can't. I keep going back to him, him who never writes, not anymore. The last time I got an email from him, it was a translation, of Coehlo's "The Alchemist." Memories of him are like the rats that run around inside the walls trying to find a way out but there's no way out because all exits have been sealed so they just run around and around inside the walls until they get tired, then they rest, and then they get up and run again.

Today this thought came to my head: that if ever I have to decide, I would allow myself to have an affair with him. I would make love to him, just once, or maybe twice, and not feel guilt or remorse. I could, because him, my memories of him, my love of these memories, all are quarantined somewhere in the basement of my heart, and whatever act I do with him can (it is very possible) remain in that quarantined basement.

There was a moment when I missed him so much I searched for him...online...and found him...his address. But when I found his address, my feelings and desires for him crumbled onto the ground like dry, parched dirt. And I could live my life again.

Hôm nay là một ngày vô cùng tầm thường, thiếu hết những hứng thú, họa may chỉ còn những niềm vui nhỏ chợt tìm thấy trong tiếng cười con trẻ rồi mất tích khi tiếng cười bật tắt. Lại phải gặp những dai dứt nên đã hát hết cả giờ đồng hồ nhạc Trịnh, nhìn những note nhạc và đinh ninh rằng mình có thể học đánh guitar trong vòng thời gian ngắn nhất. Những bài hát ghê ghớm thật--chúng nhận tôi ướt sũng trong vũng sình ký ức mà không cần động đậy tay chân. Không có gì hứng thú nên tạm gửi ở đây một bài thơ của Trần Dần (to speak, in place of what I cannot put into words, for that love which I never had):

Tôi có đủ tình yêu

Nghìn lẻ một đêm chưa yêu thỏa sức

Tôi có thừa đắng cay

Nào có kịp đắng cay đâu?

Sao đã cho tôi những phố xào xạc?

Sao đã ghi tôi vào mép sổ buồn rầu?

Tôi biết gọi về đâu?

Ai?

Ai có đôi lời an ủi?

Ai kẻ vỗ về trái đất mồ côi?

Để tôi đó? -Tôi cô đơn

Tôi cô đơn trời xanh cô đơn trời tía

Cô đơn nắng đào cô đơn mưa tái nhợt đầu ô

Cô đơn lang thang trong các đám đông

Trên quảng trường nham nhở gió

Cô đơn lòng ngõ ngõ rỗng trăng chênh

Cô đơn sân ga tàu chạy tốc hành

Không đỗ lại các cuộc đời xé lẻ.

No comments:

Post a Comment