Thursday, July 30, 2009

Kẻ lạ mặt: xe bus và Anna

Bạn! Tôi mừng quá! Bạn ngồi đây, hôm nay tôi đãi bạn cà phê nhé? Tôi biết bạn thường không uống cà phê sữa, nhưng quán này bạn chưa bao giờ đến, tôi không biết cà phê ở đây có ngon không. Bạn ăn gì không? Ở đây tôi thích món bread pudding, bạn chia với tôi một miếng nhé? Bạn ngồi đi, tôi đi lấy cà phê.

Xin lỗi hôm qua đã không đến gặp bạn. Tôi có bắt xe bus đến chổ hẹn của chúng ta, nhưng lên xe ngồi một hồi thì tôi chợt nhớ là tôi không biết chúng ta đã hẹn sẽ gặp ở đâu. Thế là tôi ngồi trên xe bus hết buổi chiều. Cũng vui lắm bạn ạ. Khi tôi mới đến Berkeley tôi cũng ngồi tàu điện hết buổi chiều. Hôm đó, vì lý do gì tôi không nhớ, tôi muốn lang thang một khoảng đường dài nhất trong thời gian ngắn nhất nên tôi mua vé lên chuyến màu cam (chuyến màu cam xuất hành từ Richmond nằm trên Berkeley chạy dài đến Fremont ở hướng đông nam của vịnh San Francisco). Tôi xuống trạm cuối cùng ở Fremont, ra cửa, đi một vòng, rồi vô cổng lên tàu đi trở lại. Tôi không nhớ tôi đã lên xuống hết mấy lần. Ngày hôm đó tôi thật sự thoải mái, ngồi trên xe điện không cần phải nghĩ ngợi gì, xe hết chạy thì xuống, xe chạy tiếp thì lên. Bạn có bao giờ ngồi trên xe như thế không? Tôi nghĩ chắc không đâu, vì chắc bạn là người bận rộn. Những người quan trọng thường rất bận rộn. Và những người có tài, tôi thấy họ cũng thường bận rộn, nhưng người bận rộn nhất tôi thấy là những người kém tài. Tôi cũng không biết sao tôi lại nói vậy, chắc vì thấy những người kém tài quanh tôi lúc nào cũng bận rộn toan tính. Họ phải toan tính thôi, vì không toan tính sao họ có thể tồn tại. Đáng buồn nhỉ, khi cuộc đời chúng ta quanh đi quẩn lại cũng chỉ để được tồn tại.

Có lẽ vì vậy mà Anna mới bỏ gia đình vào ở chung phòng với tôi. Nói vậy không đúng. Cô ta không phải cố tình vào share phòng với riêng tôi mà vì người ta sắp xếp cho cô như vậy. Anna mới chỉ có 18 tuổi, đáng lẽ phải là cái tuổi của sự lồng lộng, nhưng Anna thì im lìm và phẳng lờ như một buổi trưa hè gió chết. Suốt thời gian Anna ở đó cô ta không nói một lời. Những khi ba mẹ đến thăm, họ thay phiên nhau kể cho cô nghe những chuyện ngoài đời hết cả tiếng còn cô thì ngồi im, không phản ứng, ngồi im nhìn ba mẹ với một ánh mắt trầm lặng và thản nhiên đến không chấp nhận được, như thể tất cả những câu chuyện trên đời cô đã nghe qua rồi, nghe rất nhiều lần rồi, và rất ư là nhàm chán, như thể trên thế gian này không còn bất cứ việc gì có thể làm cho cô ngạc nhiên được cả, làm người ta muốn nổ tung vì tức tối trước sự trầm lặng và thản nhiên ấy. Vào những buổi thăm viếng ấy tôi luôn kiếm chuyện để đến gần bàn họ ngồi, tôi giả bộ lau bàn hay xếp ghế, cốt ý muốn xem có thể hôm ấy ba mẹ sẽ có một câu chuyện gì để lây động được cô con gái độc nhất của họ, có thể ánh mắt Anna sẽ sáng hơn chăng, hay xậm lại vì giận giữ hay không hài lòng chăng. Không hiểu sao tôi lại muốn thấy Anna có một sắc thái khác, một dấu hiệu nào đó cho tôi biết rằng cô ấy còn tồn tại và nô lệ với thế giời này như tôi, vì nếu thật sự cô ấy đã đạt tới mức độ dững dưng ấy thì tôi rất ư là ghanh tị. Nhưng hôm nào tôi cũng bị thất vọng, có lẽ cô thật sự đã đạt được khả năng tách lìa trái tim khỏi thân xác mình.

Dần dần ba mẹ ít vào thăm cô hơn, và nửa năm sau thì hình như không thấy ông bà tới nữa. Chỉ có một hôm trước lúc Anna đi thì có một người phụ nữ khác vào thăm cô và đưa cho cô một tấm hình của một em bé. Hôm ấy tôi thấy ánh mắt Anna hình như dịu đi và tim cô lâu nay ở đâu bổng dưng lại hiện ra đập thình thịch trong lòng ngực tưởng như đã trống rỗng. Hai tuần sau có người vào chở cô ta về (cô về hay đi đâu tôi cũng không biết), nhưng nghe mấy y tá nói thì hình như Anna đã có em bé (chắc là em bé trong hình) và người phụ nữ kia là mẹ nuôi của đứa bé đó (tôi đoán chắc bà ấy muốn cho Anna nhìn được con mình nhưng không ẫm em bé vào được vì ở đó không cho phép trẻ em dưới 12 tuổi). Tôi không biết Anna bây giờ ở đâu hay làm gì, nhưng tôi tưởng tượng cô ta đã được người phụ nữ kia mang về nhà để cùng làm mẹ cho đứa bé đó, mối huệ lị duy nhất Anna không thoát được.

Một câu chuyện không đến nỗi buồn lắm. Tôi kể cho bạn nghe nhé, hôm qua tôi đọc trên báo bản tin về một người phụ nữ ở Texas, có một đứa con mới vừa 5 tuần tuổi đã lấy con dao chặt thịt chặt đứa con mình thành mảnh. Cô ta định tự sát nhưng chưa kịp thì cảnh sát đã tới. Nhân viên điều tra cho biết cô ta bị bệnh hoang tưởng, cộng với triệu chứng trầm uất sau khi sanh, nhưng lại không uống thuốc điều trị nên mới làm việc ghê rợn ấy. Cô ta khai rằng quỷ satan đã bảo cô ta làm như vậy. Cô ta thì bị bệnh. Còn những người không bị bệnh thì sao? Ngày hôm kia tôi xem trên tv có tin một em bé gái mới hai tuổi đã nằm chết cóng trước cửa nhà vài bước vì em bị bạn trai của mẹ khóa cửa ở ngoài sân không cho em vào nhà vì lý do là em đã khóc quá to và phá phách trong nhà. Mẹ thì nằm ngủ không biết gì. Đến khi mẹ dậy, đi tìm con không thấy, gọi cảnh sát, cảnh sát tìm xung quanh thì thấy em nằm co ro chết cóng trong buội cây trước nhà. Còn bao nhiêu bao nhiêu những điều kinh tởm và rùng rợn khác. Nó làm tôi thật sợ hãy với loài người.

Thật ra tôi không đen tối và ủ dột như tôi diễn tả. Thật ra tôi rất yêu đời. Tôi thích những màu sắc rực rỡ, thích những đôi bông tai lơ lững, thích bôi son và đánh má hồng, và nhất là thích nhìn thấy người ta vui. Tôi yêu cuộc sống này lắm bạn ạ, và tôi yêu nó nhất khi có bạn đến với tôi. Ngày hôm qua tôi không biết phải làm thế nào để đến được với bạn, vì nhiều lúc tôi quên bẵng những gì quan trọng cần nhớ nên suốt buổi chiều tôi cứ đi lên đi xuống trên xe bus. Tôi buồn quá, tôi cuống lên, tôi khóc sướt mướt. Bác tài xế hỏi tôi có bị gì không, ông ấy có giúp được gì không, tôi chỉ nức nở chứ không nói được gì. Làm sao nói tôi khóc vì cần đi đến một nơi mà tôi không biết là ở đâu? Nói tôi cần phải được trò chuyện với bạn nếu không thì tôi sẽ cứ nghĩ đến những sự đen tối và mang rợn trên đời, rằng chúng chỉ không nuốt chửng tôi khi tôi có bạn? Trong một ngày nếu không có sự hiện diện nhất định của bạn thì tôi như một em bé mất mẹ, cứ lang thang và hoảng sợ vì thế giới thì to lớn và khủng khiếp còn tôi thì quá nhỏ bé, người ta thật dễ đạp lên tôi. Thế là tôi về lại phòng mình. Tôi đi ngủ nhưng ấm ức và mộng mị, toàn những giấc mơ bị rượt đuổi, tôi phải chạy một mình xuyên nghĩa địa đầy những cánh tay, chúng níu lấy tôi, bám chân tôi không cho tôi chạy, chúng mục rữa, bàn tay chỉ còn những lóng xương.

Bạn, từ giờ trở đi bạn hãy đến thăm tôi đi nhé. Hoặc nếu chúng ta hẹn ở một nơi nào đó thì bạn viết xuống địa điểm ấy, tôi sẽ ghim nó vào áo tôi, ở đây nè, tôi có một cái ghim băng tôi lượm được trên xe bus, tôi dấu nó trong tuối áo, tôi sẽ ghim địa điểm ấy vào phía trong cái áo trước ngực tôi, để tôi khỏi quên.

Tuesday, July 28, 2009

Kẻ lạ mặt tiếp

Hello again!

Hôm nay trời đẹp thật bạn nhỉ? Tôi chưa từng thấy bầu trời nào đỏ như bầu trời ở đây, một màu đỏ nhìn rạo rực nhưng tìm ngắt, như thể bầu trời đã bị bể động mạch ở một nơi xa nào đó và máu loãn đang dần đọng lại. Hình ảnh này tôi đã thấy qua trong bồn tắm. Lần ấy tôi tự cắt cổ tay mình, không phải tự tử đâu bạn ạ, tuy mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng lúc đó tôi thật sự chỉ muốn xem máu mình chảy trong nước như thế nào thôi, nó thu hút tôi như tất cả những mô hình khác trong thiên nhiên. Mấy hôm trước một người bạn có nói với tôi rằng Chúa là một nhà toán học. Tôi cũng nghĩ vậy, vì lần nào máu cũng chảy cùng một mẫu hình bạn ạ.

Tôi rất vui bạn lại đến thăm tôi. Tiếng Việt của tôi có tệ lắm không? Tôi rời VN từ lâu lắm rồi, lúc tôi mới 8, 9 tuổi gì ấy, tôi cũng không nhớ rõ, và lúc nhỏ chỉ học được đến lớp 2 thì phải nghỉ học nên văn phạm tôi dở lắm, chính tả sai tùm lum thôi. Cũng mai là ba tôi còn có một quyển dạy tiếng Anh và ngày nào ba cũng bắt tôi chép từng chử nên bây giờ mới biết được một vài từ. Bạn không ngại cái tiếng Việt ngố của tôi chứ? Nó không làm bạn khó chịu? Tôi mừng. Tôi cũng muốn được khoe với bạn là ngoài cái tiếng Việt trẻ con và nửa vời của tôi thì tôi có rất nhiều thứ khác làm người ta khó chịu, như vậy mới cá tính và thú vị. Tôi muốn nói, này bạn, bạn biết không, khi tôi già đi, mấy đứa cháu của tôi sẽ kể với các bạn chúng rằng chúng có một bà cô khùng khùng, cô độc nhưng rất nghệ sĩ và cá tính. Khi chúng nhớ đến tôi, chúng sẽ nhớ tôi mặc quần vải thô và một cái áo len mỏng đen, và tôi đang đeo một sợi dây trân châu màu xám tro dài đến rốn. Tóc thì tôi bới, và tôi thích đi dép. Nhưng sự thật thì tôi không có thứ gì làm người khác khó chịu. Tôi rất dễ dãi, ai muốn làm gì thì làm, tôi không bao giờ lên tiếng phàn nàn ai hay la mắng ai. Không phải vì tôi không muốn làm, nhưng vì tôi làm không được. Tôi như đôi dép này nè bạn, ai muốn xỏ vào thì xỏ, ai muốn mang thì tôi đưa người ấy đến nơi người ấy muốn đi, xong rồi thì cởi tôi ra và xếp tôi vào một góc hay vứt tôi lang thang ngoài cửa cũng được. Có lẽ vì vậy tôi thích đi dép. Tôi có khả năng làm người ta thoải mái, dễ chịu. Dễ chịu đến người ta không còn cần nhìn thấy tôi. Tôi có ca hát hay la hét người ta cũng chả ai nói tới, không ai dòm ngó. Chắc vì tôi dễ chịu với họ nên họ dễ chịu với tôi.

Mà tôi cũng không biết sao tôi lại thích nói chuyện với bạn bằng tiếng Việt, khi tiếng Việt của mình dỡ như vậy. Có lẽ vì tiếng Việt là một gần gủi lạ mặt, như bạn. Lúc trước tôi có nói với một người bạn rằng tiếng Việt là tiếng của sự thân mật, của tình yêu, của những lúc làm tình. Nhưng nghĩ lại thì không đúng, vì lúc làm tình tôi có rên rĩ bằng tiếng Việt bao giờ. Lúc tôi khoái cảm thì là tiếng gì đó nó không phải tiếng Việt hay tiếng Anh, như là một thứ tiếng nguyên thủy nào ấy, trước khi loài người được ban cho chữ nghĩa.

Bạn này, bỗng dưng tôi buồn ngủ quá, bạn cho tôi ly cà phê được không? Tôi sẽ kể chuyện tiếp cho bạn nghe nhé, về những người bạn chung phòng của tôi.

Tuesday, July 21, 2009

Kẻ lạ mặt

What would a stranger want to know? That sounds like a nice title for a book, like "The virgin suicides" or "Shadow of the Wind." Both of these are very good books, I would read them again if I have time.

Well, so what would a stranger want to know? I suppose there are different kinds of strangers and I would have to see what kind that stranger is, whether she is the full or empty kind, or the kind that is cognizant of neither fullness or emptiness but just float on by in the world and for whom each day and night is merely a precursor for the next morning when everything repeats itself. If the stranger is the full kind, and if the stranger is a she, she'll probably want to know what I have to tell. If the stranger is a full masculine, he'll probably not want to know anything beyond what he sees. If, on the other hand, the stranger is an empty being, he or she (because, I think, emptiness has sucked into itself all semblances of gender, much like a black hole) will probably want to know everything, including the things that I do not want him or her to see, including my own black hole and all the things inside it, because emptiness is a great and greedy animal, always ravenous, always ready to swallow whole whatever it can find in its attempt to fill itself.

But, I guess my title isn't really "What would a stranger want to know" but rather more of "What would the stranger want to know?" because, well, yes, I do have a particular stranger in mind. I always ask questions with a particular stranger in mind, a stranger imagined to be at the receiving end of my messages.

I don't remember what I did today. And I did them so well too! I remember the playground, yes, taking the kids to the playground. I remember it was by the lake, and I remember pushing the baby on the swing, her rapturous laughter, all the while seeing the placid gray water and wanting to jump in, not to die or anything, but just to jump in and and wildly waddle as if the whole lake was my own bathtub. That's all I can remember. Twelve hours and I can only remember the lake. But I must have done things right and well, because my children are clean and full and happy. At least.

The stranger--làm sao dịch ra tiếng Việt? "Người xa lạ" nghe không thích lắm. Phải là kẻ lạ mặt mới đúng. Như Hằng nó có một câu truyện ngắn tựa "Cõng kẻ lạ." Vâng, đứng trước kẻ lạ mặt, hắn sẽ muốn biết gì về tôi. Hoặc tôi sẽ muốn cho hắn biết điều gì? Và những điều ấy sẽ cho hắn biết thêm được điều gì về tôi? Thí dụ như, khi tôi gặp hắn, tôi sẽ bắt tay, chào bạn nhé, đã chờ bạn lâu lắm ở ngã tư này. Không, không phải tôi cứ mãi đứng một nơi ở đây, vì tôi cũng cần đi tiểu tiện chứ, vã lại tôi rất đoãn trí, không chú tâm vào một điều gì đó quá dài lâu, từ lúc đến đây đợi bạn tôi đã ra vào cái quán nhỏ này rất là nhiều lần (tôi phát hiện vào lần thứ 4 hay 5 hay 6 gì đó thì dần dà khách ngồi trong quán đã nhìn tôi với những cặp mắt thú vị. Có người thì tò mò, có người thì khoan dung, đôi trai gái kia thì bát bỏ, và ông gầy gầy kia thì chắc đang suy nghĩ xem có nên bảo chủ quán gọi xe đến chở tôi vào nhà thương. Tôi chả sợ nhà thương, không phải tôi đã chưa từng ở đó. Chả có gì phải sợ. Ở đó bạn có được một sự tự do mà bên ngoài bạn sẽ không bao giờ có, trừ khi bạn có thật thật là nhiều tiền và có rất nhiều người khác tối ngày sáng đêm chỉ lo việc lưu trữ và làm cách nào cho số tiền khổng lồ của bạn sinh con. Ở nhà thương người ta vẫn cho bạn đọc sách, đi lại, ra ngoài hóng gió và sưởi nắng. Bạn không cần lo việc cơm nước hay dọn dẹp. Tất cả mọi việc đều thoải mái và thảnh thơi, như một cuộc du ngoạn trong khung cửa vậy. Nó còn vui hơn thế nữa, vì chỉ có ở đó thế giới của bạn mới có thể mở rộng và bạn nhận ra rằng, vũ trụ này thật nhỏ bé--bằng cớ là nó đã không chứa nỗi những chủ thể đang bay bổng trước mặt bạn. Khi bạn đã đủ tỉnh táo, bạn sẽ dần dần làm quen với những người xung quanh, và bạn phát hiện, họ là những nhân vật vô cùng thú vị và vĩ đại! Này nhé, anh đứng bên kia, gần cửa sổ ấy. Có biết tại sao anh ấy cứ lui cui viết những con số và dấu hỏi trên miếng giấy nát nhàu đó không? Anh ấy đang tính toán vị trí lý tưởng nhất để đứng khi thế giới này bay bổng trên không, khi chúng ta và cả những đồ vật lỉnh kỉnh trở thành phi hành gia, bay ra khỏi các tầng quyển khí của trái đất mệt mỏi. Anh ấy kể với tôi, anh ấy nghe được tiếng rên rỉ của đất, và nó đã gần kiệt sức. Khi nó kiệt sức, tự nhiên nó sẽ trút chúng ta xuống khỏi lưng nó, như người ta một khi đã chịu hết nỗi cái gánh nặng trên vai người ta tự nhiên đứng thẳng lên và cái gánh nặng ấy tuột xuống. Mình thì không tuột xuống. Mình sẽ bay lên. Mình sẽ thành những manh rác của vũ trụ, như mình vẫn đang thãy các thứ rác rưởi lên không trung và chúng bay lơ lững trên ấy. Rất tiếc anh ấy không nằm chung phòng với tôi--người ta không cho nam nữ ngủ chung phòng, điều này là điều duy nhất làm tôi thấy khó chịu, vì tôi nghĩ, chả có gì phải sợ, tôi hoàn toàn không sợ đàn ông, nhưng họ sợ, chắc vì họ không muốn trường hợp những đứa trẻ sinh ra khi mà cha mẹ chúng đang chuẩn bị bay ra khỏi không trung. Họ sợ vậy chứ thật ra đâu ai cấm chúng tôi được, khi những người khùng muốn ngủ với nhau. Chị nằm chung phòng tôi kìa, mỗi tối vẫn về phòng ngủ yên lành, mỗi sáng vẫn có mặt lãnh thuốc, vậy mà chị ấy đã sắp có em bé rồi. Em bé chắc sẽ kháu khỉnh lắm. Không biết nó sẽ tự xự nhiều như chị ấy không, chứ chị ấy thì vui lắm, cứ suốt ngày ngồi kể cho mình nghe về cuộc đời mình, từ lúc hình thành trong bụng mẹ đến lúc chào đời đến lúc biết yêu lần đầu rồi lúc bà dì bắt đi bác sĩ lấy thuốc tâm thần để uống để bà ấy lãnh tiền nuôi dưỡng bệnh nhân rồi lúc ông chồng bà dì hiếp cả chị lẫn đứa em mười lăm tuổi rồi cái thai sau đó đã phụt ra như thế nào trong lúc chị ấy đang ngồi trên bồn cầu. Câu chuyện luôn bắt đầu lại ở đây. Sau mười năm trong bệnh viện rốt cuộc chị ấy đã tìm được hoàng tử bạch mã của mình. Họ đã dọn cho chị và hoàng tử của chị một căn phòng riêng, vài ngày nữa thì dọn vào, vào tôi sẽ có bạn mới. Hy vọng bạn mới sẽ có chuyện vui để kể tôi nghe.)

Saturday, July 18, 2009

E-love, quán cũ kỹ

What was I thinking this morning on my drive back?
e-love. Yes, whether e-love, love via the internet and on the internet, is really love, and by that same token, whether e-affairs are really affairs. If an affair is committed via the internet, as it exists in the nether-land of cyberspace, is it still an affair, or is it freedom of speech? I suppose the next question to ask would be intent: whether there is an intent to physically consummate that e-love. Do I have the intention of physically carrying out what I am now imagining and writing? Yes, I suppose I do. I suppose I do want to feel that soft hair and soft face. (My hair is so thick and coarse, hair on my head not much different from hair on my pubis. I've spent so much time uprooting those hairs that are particularly coarse and curly that it has become something like a past time, an adrenaline producing act that can keep me occupied and awake for hours. It was a great studying method when I was in college, and an always reliable time killer.) I want to take those soft words from the screen and swallow them whole. I want to travel through that soft heart and sit in that soft stomach until there is nothing left of him but bones. Even then I still want to be caught somewhere in the marrow.

Hắn là một sự cũ kỹ, như đôi bông tai cũ kỹ ngày hôm nay tôi mua được ở khu chợ trời gần nhà. Chỉ tiếc tôi không thể đeo hắn như đeo bông tai. Không hiểu vì sao tôi rất thích lượm lặt những thứ đồ cũ, bất cứ thứ gì. Tôi không thích sự bóng lưỡng và hào nhoáng của cái mới, trừ duy nhất một thứ mới có thể làm tôi vui nhộn là được ngửi mùi sách mới. Nó cho tôi một khoái cảm gần bằng như mùi ẩm thấp của một tiệm sách cũ. Tôi rất mê những tiệm sách cũ, và mai mốt, tôi sẽ có đủ sách để mở một tiệm của riêng tôi. Tôi sẽ bán cà phê, và bạn có thể ngồi lì ở đó hằng giờ. Nó sẽ nằm ở một góc đường để bạn có thể nhìn thấy người ta đi qua đi lại từ bốn phía. Trên vỉa hè sát tiệm tôi sẽ đặt những cái bàn tròn nho nhỏ, bằng sắt và mặt bàn là sự kết hợp của những miếng kính màu hoặc gốm vụn, và mội bàn có hai cái ghế. Đứng giữa những cái bàn xinh xinh của tôi và mặt đường là một hàng cây cao rũ lá, hoặc, nếu khúc đường đó không trồng cây, tôi sẽ đặt một dãi chậu hoa, trong đó tôi trồng đủ thứ các loại cúc. Hoặc ớt. Tôi có thể sưu tầm thật nhiều giống ớt để trồng trong những chậu hoa đó. Mỗi cuối tuần quán sẽ có chương trình open-mic cho các nghệ sĩ bình dân, và lâu lâu sẽ có cuộc họp mặt hoặc đàm thoại nào đó về một hai vấn đề gì đó có liên quan đến văn chương, đọc thơ chẳng hạng. Tôi sẽ kêu gọi sự hợp tác của các lớp văn ở những trường trung học trong vùng vì tôi muốn làm một điều gì đó để khuyến khích mọi người đến với sách và yêu sách hơn. Những đêm trình diễn toàn tác phẩm của các em chẳng hạng, và giải thưởng cho những cuộc bình chọn sau đó có thể là free sách, free croissants, free drinks! (Có nên bán bia và rượu không? Tạm thời chưa quyết định. Maybe wine.)

Quán sẽ mở cửa từ 6 giờ sáng đến 1 giờ sáng, và bắt đầu từ 11 giờ khuya, những ai vô gia cư có thể đến đó uống cà phê miễn phí. Tôi làm như vậy vì khi em tôi bỏ nhà đi Hollywood (vì nó lúc đó đinh ninh rằng nó là thiên tài, là minh tinh sáng nhất nước Mỹ và nó phải đi Hollywood để tìm godfather Samuel L. Jackson và bạn thân là Tom Hanks của nó), có nhiều đêm nó đã phải đi loanh quoanh suốt đêm vì không tìm đuợc chổ nào an toàn để ngủ. Tuần đầu tiên nó đến Hollywood, khi đang nằm ngủ trên miếng carboard giửa khuya nó đã bị một đám người đến cướp hết tiền và họ đã đánh nó đến bầm hết tay chân. Sau đó nó đã bán trinh cho một gã già với giá 20 đô. Tất cả những sự việc đã được kể lại trong cuốn hồi ký dài gần 400 trang, đọc rất bức xúc và cảm động, làm tôi choán ngộp và hèn nhát trước sự cô đơn khổng lồ của nó. Nếu không phải vì tội văn phạm quá ư là atrocious tôi ắc sẽ bị nó dìm chết. Bây giờ nó tương đối bình an, hằng ngày uống thuốc, đi học, và tiếp tục gửi hồi ký của mình đến tất cả các nhà xuất bản mà nó tìm thấy trên mạng. Đến bây giờ tôi vẫn chưa đọc hết, vì tôi nhát.


Đó là một trong những việc tôi muốn làm trước khi chết. Điều nữa là viết một cuốn sách gì đó, và trồng cây. Chưa tính những nơi tôi muốn đi và những cuốn sách chưa đọc.

Cái quán cũ kỹ, vì tôi thích sự cũ kỹ, nhất là những con người cũ kỹ mới lạ.

Thursday, July 16, 2009

Guilty by thought

I write when it is night and everyone in the house has gone to sleep. When here it is night and there it is day. Day so bright it hurts, a place where rain properly pours and not just sprinkle like a sad shower on frozen earth. I hear darkness around me. And the peacefulness that sleep sometimes with mercy descends on us. My babies are sleeping, their faces angelic and peaceful, innocence. My husband stirs , softly muttering to himself, guttural sounds too insignificant to decipher. We have had no wedding, no reception, no announcements of any sort. And no church. We need no church to give us permission. The Church does not get to tell us when and how our family can start. We have already started. Joseph and I have been through much together. I love him, but there is something in me that he cannot touch, I recognize this. There is a part of me that cannot give itself to him. Perhaps not so much a matter of him not being able to get to it so much as it being, by nature, something that must always be kept in secret, unutterable. It must always be beyond the recognition of anyone except myself, the entity that is both itself and one in which it is a part. I received an email from Khuyen awhile back. She said she had the feeling that I was lonely. If I had replied, I would have told her that I am not lonely, just sad. Sad that for some reason, I cannot give myself wholly to this man, that a part of me is still in flight, wandering like a vagabond, searching for what or who I don't know.

Why did I try tell the story of how we met? The story is boring, and the way I tell it is too. But I did it anyway. I think because I felt guilty, for finding in another place, another face slightly angular, a flood of happiness like monsoon rain. Maybe I wanted to recount (and reconstruct) the story to remind myself that novelty is temporary, that genuine novelty lies in the self, not in the other. But who am I kidding? I am not so enlightened as that. With regards to this matter, there are two principles that I have so far successfully lived by: no two men at any one time, too complicated, and no man that has been taken by another woman, too cruel. And now, now I find myself on the verge of breaking both.

But what have I done? What can I possibly do in order to commit myself to such a crime? I have done nothing. I can do nothing. And yet I still feel guilty, and am pleasantly happy with this guilt. Why guilt? An example of the internalization of social norms? A masochistic mental flagellation? A struggle with a social-turned-private conscience? A by-proxy acceptance of my charges against myself, that is, a pre-confession of a crime that I am only beginning to think about, and therefore, at the same time, ensuring that I will carry out this act, ensuring that I will commit myself to it? Am I my own thought police? Am I my own rebellion?

Whatever the case, I cannot deny the effects: this one makes me feel silly happy like a teenager, with just a word, a wicked turn of phrase, a glimpse into a world vast and so much more exciting. He pushes me, without knowing. He challenges me. He inspires me. He makes me want to put on lipstick and go on a diet. He also makes me weary because for all my imaginings, I have never dared to act. But oh God, I so look forward to the day I would.

How it all began one day

How did we meet? This is the more interesting version: I was driving my father to church (at 63 he finally gave in to my mother's religion and agreed to to attend RCIA classes and be baptized into Catholicism, he who spent almost all his life a devoted Buddhist, but I guess towards the end, when he has slowly realized that Buddhism doesn't offer him a definitive place to go in death, decided he needed more certainty in the answer to the after-life), and at 6 o'clock pm on a blistering Chicago winter evening, when the winds were blowing below zero with my father, small and crumbly in his winter jacket, I realized I had locked the keys in the car. So I borrowed money for the cab. I stopped by church one evening to return the money, and the guy that lent it to me were playing volleyball with a few others. They were all clean, up-right (ous) members of the church's youth group--all except for one.

I had been home for only half a year and had spent all that time at home, taking care of my father, whose diabetes was beginning to wreak havoc in his already frail body. I haven't made any friends and was craving the company of others my age, so I stayed to watch them play. Put off as I was by the nice-young-men of the church (because I know in truth they're not so nice, in fact can be mean and stupid, and even though they try their best to look nice and think they do, they're quite ugly and awkward) I greatly enjoyed watching them play. Some of them had their shirts off, their bodies glowing bronze sweat. Maybe it was because I hadn't had sex for over a year, maybe it was the pheromones escaping from their brown bodies, or their cave-men grunt each time they spike the ball, I was intoxicated. I felt so exhilarated, so moved I almost cried. And out of all of them, his body glowed bronze the most, was the brownest, and he did not grunt, because sexy as their victory grunts were, his non-grunting was sexier. For some reason, he stood out like a thorn. Maybe because he was taller than all the guys there, even though he walks with a little stoop. And he laughed a little louder too, seemed a little messier than the rest. He wore a cap that shadowed his eyes but I could feel them looking at me, and I could look straight into them even though I couldn't see them, and that was sexiest of all.

So, after the game, I asked him out to dinner even though it was after ten. When we were ready to go home, I was drunk and so was he. But I wasn't so drunk that I couldn't drive, but I pretended to be anyway and made him drive me home. I didn't care about my car; that can be worked out later, I wasn't ready to end the night, even though it was after four. He did take me home that night (I didn't want to) and we abided by the first date rule--no sex on the first date. Nor did we have sex on the second date. But by the third date I was done with rules. Sitting in an empty park in the middle of downtown Chicago, I asked him if he wanted to go to a hotel (there was nowhere else we could go because we were both living at home with parents). I think he was caught off guard a bit, perhaps surprised that I took the initiative to voice what we were both thinking. And that was that.

Wednesday, July 15, 2009

Love and mundanity

So everything is back to its place where they should be. I needed to talk to someone, to cry to someone, make someone listen to what seemed to me to be a vast of loneliness. So I called Hai Anh, and told her everything that transpired, what I thought my role in the whole drama was and especially what role I thought I deserved to play. I cried a river, and told her that everyone's disappointment had congealed and become my hair, my eyes, my ears. But what can I do? What can a woman do in such a situation, when she is such a woman, and love is such love? Love so old it must have existed before she came, its cobwebs have entangled her (as it has helped her catch the dew each morning) and its love-dust have settled thickly on her nose, her mouth, her hair. Love so cunning and weasly it has quietly morphed into mundanity. What do to? My friend, my dear counsel, my reality check, wonders herself what she would do without her own? What would she do if, for example, if she leaves her him? What would she do without him? She wouldn't know what to do, she said. What would she do with her days? They would be so long. And who would she love if not him? There is nobody else here. No other man for her to love. Suppose there is another, then she would have a different problem to consider, but there is no other, and that's enough to be alright with her. She is a good woman, my friend. Me, I am not a good woman, so I wonder anyway, about the other, about opportunities lost and how much opportunity costs. But he is a generally good man. I remember one time, that time when Khuyen flew in from California to visit me and has since that visit accepted my silence as closure, Khuyen asked me if I had chosen him because of the kids. My answer was quick, no not really (when really I did), I had chosen him because it's not worth it otherwise (and this is also true). It's not worth it to fight and fight for your idea of what love is or should be (if you're lucky this construction might genuinely be yours, but most times it's not) and keep waiting and waiting for it to come, only all your efforts will probably be in vain because in the end, aren't they all the same?

Sometimes I wonder if I had rushed too quickly into him. Maybe ran headlong into him, which may be the cause of my migranes. But then, I remember, as Simone de Beauvoir writes in a letter to Nelson Algren, in her Transatlantic Love Affair:

"Dearest, you say first you were not aware of me. Neither was I aware of you, that is the strangest thing in our whole story. I knew I was fond of you when leaving Chicago the first time, but I did not know who you were. I came to Chicago, being very tired of intellectual arguments, of all the kind of abstract life I had in New York and wishing to feel a woman in a good man's heart. I had felt I was a woman for you, and I liked it since I liked you."

That's it. I chose because it was as simple as wanting to "feel a woman in a good man's heart." I was tired of wandering, of searching, of loosing and hurting. To Khiem, I was not enough. To the others, I was nothing, or they were nothing, sometimes this is interchangable. But to him, I was me. And I love him not like Simone loving her Nelson, not like "So greedy about life and yet so quiet, your eager greediness and your patience, and your way of not asking much of life and yet taking much because you are so human and alive that you find much in everything." No, he is not like that (I wonder if Nelson is really like that too, or maybe Simone was describing herself, or what she thinks is Nelson because that way of being is necessary in order for him to make her feel a woman?). It was perhaps more like "All is genuine in you, words and behaviours, love and hate, pleaure, pain; your whole life is genuine. And living with you I felt genuine myself; everything was all right because everything was true." Except he is genuine not because he consciously chooses to be so but rather because he just is. He does not willingly bare himself to the world, but he doesn't hide either. That is his genuineness. He just is, himself, and is silent about himself. One sees what one sees, and if one asks, he will tell, but if not, then he won't, and that's all. This draws me. This nonchalant way of being. This irregarding of what others see or don't see because he's just too busy living to pay heed. It's not that his life is anything exciting or full in any exciting terms. He doesn't read much, doesn't go out much, doesn't have the desire to know about the larger world much. He doesn't go cherry picking because it's just too expensive. Nor does he take road trips because road trips, especially with children and gasoline prices rising, are just not economical and practical. He has only one passion in life: his family, especially the children, and a keen interest in sports, with its statistics and rankings and draftings and scorings. Sports make sense to him. It assures him the order of things, it affords him a certain mastery over its codes, and this is enough to satisfy him. Yet, strangely, his life is full. Void of wanting. Without emptiness. He certainly doesn't feel empty. There may be a lot of things in life he would like to have, would like to be able to afford to do, but that doesn't mean he feels any kind of emptiness inside. In fact, he seems to always exude a certain confidence, sometimes even cockiness, that, to a person of constant doubt like me, is very alluring, sometimes intoxicating. Maybe that's it--faith in the certainty of the mundane. At least it can be certain.

Monday, July 13, 2009

Sonnet XVII, Pablo Neruda

I don't love you as if you were the salt-rose, topaz
or arrow of carnations that propagate fire:
I love you as certain dark things are loved,
secretly, between the shadow and the soul.

I love you as the plant that doesn't bloom and carries
hidden within itself the light of those flowers,
and thanks to your love, darkly in my body
lives the dense fragrance that rises from the earth.

I love you without knowing how, or when, or from
where,
I love you simply, without problems or pride:
I love you in this way because I don't know any other
way of loving

but this, in which there is no I or you,
so intimate that your hand upon my chest is my hand,
so intimate that when I fall asleep it is your eyes that
close.

[Full Woman, Fleshly Apple, Hot Moon. trans Stephen Mitchell]

I adore Pablo Neruda. I got to know him through three men: the first directed me to one of his poems ("Walking Around"), the second gave me a book of his poems for our first (and only) date, and the third read to me from that book (I forget which). It was a bright, clear summer afternoon and we had just finished making love (I have to say making love instead of having sex because it was that gentle), and while we laid there on the bare floor he reached out and found the book, flipped through a few pages to find a poem (I forget which) and read it out loud in Spanish. It was like listening to water running through a creek. I couldn't understand Spanish, but listening to him read Neruda's poem aroused in me an incomprehensible longing that had to be assuaged; we made love again after his reading.

He was 50. I was 24. He didn't look fifty, and certainly didn't feel himself to be fifty. It was as if he was ageless, even while he was aging. His body was tight and sinewy like a rope of hemp. He was dark and smelled musty, like Salvadorian summer nights (he said, that's where his family came from). He was working on his PhD thesis on India's tantric traditions, a subject he was familiar with not only from his academic studies but also through participation. He had spent many summers in India studying under some guru, resulting in a very rigorous meditation and yoga routine each morning and before bed. I watched him once, when I came to his apartment up high on the hill looking out to the bay. I had came with the intention of having dinner and then stayed to have sex. After sex, I watched him spent half an hour doing contortions with his body, followed by half an hour of meditative silence. I was so incredibly curious and mystified; I walked around him and gauked and waved my hands back and forth as if he was from out of this world, a spaceship--he could very well have been an alien. He had very long hair which he always wore tied in a knot on top of his head except during sex, when he would untie it and for a second I couldn't tell if it was man or woman naked in front of me. His name is Carlos, and he is the most youthful man I've had the pleasure of knowing.

Sunday, July 12, 2009

Ngày đầu chẻ đôi

Hôm nay ngày đầu chẻ đôi –
tay và chân theo rụng.
Mưa không rớt,
không đúng vị trí giữa cát lầy.

Vị trí của tôi
là hậu kính hệ 24. Vỉa hè thiếu nắng.
Sớm quá sáng,
quán chưa mở cửa . Để tôi
ngồi với im lặng và hắn –
chia đôi tàn thuốc
còn một rít gạ gẫm
hẹn lần sau
sẽ tìm cho tôi tàn thuốc mới .

Lâm cười

Tôi quen thói ẩn núp trong huyền thoại của tiếng cười,
và hôm ấy Lâm cười tiếng lăn giòn như mưa đổ.

Như thể hắn đã được sinh ra từ khe núi,
nên tiếng hắn cười rang
rực rỡ màu thu.

Lâm, tiếng cười của bạn,
tôi muốn nhồi nó vào tai, la hét gào nó đến,
nhưng nó thì im lìm.
Nó chỉ hiện diện trong tiếng mưa rơi,
buộc tôi phải ngồi đây
đợi mưa đến.

Thursday, July 9, 2009

tonight everything is lower case

how i crave a cigarette. how intensely i want to get out of this room, this house, and drive away, to smoke my cigarette. but i don't want to leave the children here. i don't want to leave them sleeping with him. is it time? i ask myself. is it time yet, to pack my things, to end this haphazard marriage? i notice i've been building my wall, brick by brick i've been building it, whenever i'm reduced down to shit, then nothing. there are periods of peace. of relative happiness. of course. even long ones. but then shit comes and is flung at my face. smothered my face in it. then i am called shit, called useless, called stupid. when he can't control himself. when he can't control his anger. i knew there was a dark side to him when we first met. no, not when we first met. when we first had sex. in that hotel room, when i was laying under him, looking up as he moved i saw it. i saw that carnal darkness lurking behind those half closed eyes and i knew, i knew he is incapable of controlling it. so far it has been good enough to hide itself, but i sense its presence getting closer more and more. tonight he threw the bowl across the room. it hit the wall and shattered. while he was holding the baby. it could be me next, he'll fling me across the room and i'll hit the wall and shatter the same way the bowl hit the wall and shattered. i feel numb. i feel afraid. i am afraid of him. i am afraid for myself, for my children, for the time when he cannot control his anger, what will happen then? when is it time to stop?

i've been building my brick wall. brick by brick i've been building it. silently. stealthily. slowly. if i were to pack my things, where could we go? we could go to Hai Anh in Orlando. he does not know her address. i could take the kids and drive to Plano, texas. except i don't think there will be anybody there in plano, texas. how long would it take to pack, if i pack without anyone knowing? i'd probably take two days. first would be the important papers, birth certificates, social security cards, title to the car. i'd take some of my books. the rest can be packed relatively quick.

i think one of these days i will do that. or i'd sit down straight across from him and tell him that it's time, i don't want to live with you anymore, i don't want to build a family with you anymore, i don't want to feel the hurt, feel the fear, feel the desperation, the dead-end, the no way out, anymore. and we could either amicably work out the custody of the kids and work it out in court. but i would have full custody. i've thought about it. i can't give him the children. i won't. not even henry, who looks so much like his father.

it probably won't be tomorrow. or even the day after. i know this despite wanting to scream at him to get out! get out! get out of my sight! despite finding him at this moment ugly and repulsive. despite at this moment feeling a numbing surrender even though he was a choice i made. except i would not have chosen him if it wasn't for the baby. if henry didn't come, i probably would not have chosen him. even if i did, for a moment, felt a certain safety in his embrace. even now, right now, he is not my love but my habit. habit like brushing my teeth at night and leaving books strewn all over the house so that i can at anytime pick one up and continue reading it. habit like a nun's. except i'm everything but nun-like.

but, i suppose he is my choice, and i will live with this choice, until i make the next one. this will have to be my salvation.

Wednesday, July 8, 2009

Indulge and ignore

I am old enough and aware enough now to know that sex is always capable of being a point of inspiration, as sure as me achieving orgasm after every sex act, unless I don't want to otherwise. I always seem to have an inexhaustible reserve for post-coital, no, post-orgasmic energy that makes me want to do something, like reading or blogging. Maybe that's why so many of my entries are about sex. But I have to be careful. Too much about sex and it becomes boring. Nobody would want to read it. I wouldn't want to write it. Too much about sex is like watching too much porn. It's best to keep it short and nice once a while, maybe even a few times in a while, but all the time and constantly, it becomes boring, even repugnant, and its ability to arouse is drained and dry.

But tonight is not about sex. Tonight is about nothing. Tonight is a gathering of muted snapshots of little thoughts running, running, back and forth in my head without ever maturing to form any recognizable or tellable idea.

The other night, I dreamed of a long, sweet kiss. Mary was tossing and turning in her bed, but I didn't want to wake up. That morning I slept in until late, trying again and again to go back to the same dream but I kept waking up and waking up until the memory of that dream has faded away and I can't remember what sweetness tasted like.

Like my unease about a flirting friendship. It has budded. It's slowly flowering, but I go at it one step forward and two steps back, and three steps sideways. In my imaginary I am free to conjure up fantastic loves with anyone I like, and I do often, but when someone has read my posts, seen my conjurings, it's as if they've peeked in on me (and this peeking I welcome because what's the purpose of writing my imaginings if not for them to be read? So, does this make me an exhibitionist? I would imagine.) and suddenly I'm caught naked. Maybe I'm only caught naked because what I've imagined has ceased to be in the imaginary but has, through the recognition and acknowledgment from its object of desire, transferred to the real. I'm caught naked and feel embarrassed of my nakedness, like Eve after she has eaten the apple of knowledge. I become hesitant, unsure of where I want my stories to go, insecure of myself, ashamed of my shortcomings. And like her, I am uncertain and insecure because I don't know what I want, because I've never had it to know it--desire in its nakedness, desire without moral responsibility. I have only lived vicariously. I haven't dared to act. But I wonder anyway, and imagine what it would be like to act on that desire. I know it. It's no stranger to me after all. The desire is not for him. The desire is not for any other except me. It is my desire to get back to myself the singularity of me, of a non-encumbered I, of a free floating I that can imagine, inflame, imitate, impress, indulge, irate, irritate, ignore.

It's just as well. I am too insecure and needy, too greedy, which would make me too possessive, I would want too much.

Which does not bring me to my next thought but I am there anyway: the history of learning new words. For some of them, I can remember clearly when I came to learn them: like "fissure," I learned when I was a sophomore in high school reading "The Fall of the House of Usher." "Sycophant" because I couldn't correctly pronounce it to my class while student-teaching. "Obsequiously" while reading "Disquiet." "Fecundity" while reading Duong Thu Huong in high school, although I'm not sure I remember the exact context. "Promiscuous" is another good word. I learned it my freshman year in college, I was eighteen and ecstatic because I had a handsome and charming (albeit childlike) boyfriend who one day suddenly asked me if I thought he was promiscuous.

Tên con nghĩa là gì hả mẹ ?

I've been so lazy lately. Lazy to the bone. Maybe it's because I'm tired of waiting. Bored of waiting. Waiting for the next email. Waiting for the next connection, the next dose to keep me high until the next depression shows up on my face. I have good news. He's written to me again. A few weeks now, I've received two emails from him, about nothing, about something of course, but it's not about me so it's nothing to me. I seem to live and love so separately, these two things are not joined in one body, one place, never at the same space and time. It's all because of him. I blame him. For not taking up on my marriage offer when I offered it. For not seeing me for who I was at the moment when I needed him most. For not wanting me when I wanted him. For not wanting me. But enough about him. For now. I don't want to talk about him. I don't have time to talk about him. With regards to him and to all things surrounding him, I have nothing now but an acquiescing silence. I'll wait. I'll be calm and far away as he wants me to be. To him I am no longer who I was but am a new creature, with a new life that demands from him an insufferable silence. So let be. For now, I can take refuge in my almost saving grace:


Mẹ ơi, tên con nghĩa là gì hả mẹ?
Mommy, what does my name mean?

Tên con là hoa,
Hoa núp nụ trên cành, hoa rộ vàng ngày Tết, hoa nở rực bên đồi núi còn lim dim ngủ.
Your name means flower,
Sheepish springtime buds, fields of blossoms bursting on sleeping hillsides.

Tên con là gió,
Gió bay khắp nơi, gió tung tăng với lá, gió vi vu thổi mát buổi trưa hè nắng gắt.
Your name means the wind,
The wind travels to far away places, it dances with the autumn leaves and blows cool breezes on hot summer afternoons.

Tên con là biển,
Biển xanh biếc, biển vỗ sóng ru êm bờ cát trắng.
Your name means the sea,
Deep and vast and blue, singing soft lullabies to the wind blown shore.

Tên con là ước mơ,
Là niềm hy vọng và lời cầu nguyện cho những điều tốt đẹp
Your name means dreams,
A hope and a prayer for love and life.


Tên con là lịch sử,
Của ba mẹ, của ông bà, của những người chúng ta chưa từng quen nhưng vẫn luôn biết đến.
Your name means history,
The history of our family, of our ancestors, of those whom we have never met but whose names we know and will always remember.

Tên con là mây, là đất,
Là sông núi hùng vĩ đầy sức sống.
Your name means the sky, the earth
The mountains and rivers,
Majestic and full of life.

Tên con là sự hợp nhất
Của các tinh tú vì sao trên trời.
Your name means a union,
A coming together of all the stars in the sky.

Tên con là sự gặp gở,
Là sự ngẫu nhiên tình cờ vô cùng thú vị.
Your name means an encounter,
A gorgeous serendipitous meeting of chance.

Tên con là tình yêu,
Là món quà quý giá mà mẹ yêu mến nhất trên đời.
Your name means love,
A wondrous gift, my priceless treasure.