Monday, August 10, 2009

Bạn, tôi kể ch(tr)uyện của tôi

Bạn, tôi nói với bạn một lần nữa, tôi thông cảm được nỗi bức xúc và hồi hộp của Sophie trong khi chờ đợi những lá thư của kẻ lạ mặt, người đang muốn đưa Sophie đến với thế giới triết học. Mẹ của Sophie tưởng chúng là những lá thư tình, và sự mong đợi thấp thỏm của Sophie làm tôi cũng tin đó là những lá thư tình. Một thứ tình yêu xem chừng là mù mờ nhưng nó còn thật hơn những thứ thật. Ít nhất nó thật hơn những ngón chân. Thật hơn những vết rọc. Thật hơn những cố gắng tự chủ bản thân hèn nhát.

Bạn, hôm nay tôi muốn hỏi bạn thật nhiều điều, vì ít khi tôi được nghe về bạn. Tôi muốn biết tất cả bạn ạ. Ngoài việc bạn thích nghe nhạc và đọc sách (tôi thấy bạn lúc nào cũng nghe nhạc và đọc sách), bạn còn thích làm gì nữa? Khi ngồi quán cà phê thì bạn thích tán chuyện với bạn bè hay ngồi im lìm nhìn người ta qua lại? Tôi thì thích cả hai, nhưng đặc biệt là nhìn người ta qua lại và nghe lén cuộc nói chuyện của những người ngồi kế bên. Tướng tôi và bạn ngồi nghe lén người ta nói chuyện nhất định là không như những gã thừ người ra trong phim Mùa Hè Chiều Thẳng Đứng của Trần Anh Hùng, nhìn ngố ngố, tôi đã phá ra cười một trận. Cười xong tôi lại lo lo, không biết khi mình ngồi uống cà phê có như thế không, và chắc cũng có kẻ nhìn tôi ngô ngố lại phá ra cười.
Tôi nhiều chuyện lắm bạn ạ, có lẽ bạn đã biết. Tôi nói chuyện với ai cũng được, người nào tôi cũng tán được cả, những kẻ lạ mặt thật thú vị, cả khối chuyện nằm hỗn loạn trong một thể xác. Thường thì trẻ con có nhiều chuyện kể hơn người lớn, cũng ngộ nhỉ, lẽ ra người lớn có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống hơn thì phải có nhiều chuyện để kể, nhưng phần đông họ lại kể không hay, hoặc không kể, bằng bọn nhóc. Cho nên tôi thích nhất là nói chuyện với trẻ con. Chúng dễ cười hơn nhiều.

Hôm nay tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện. Chuyện này của tôi. Tôi đã kể cho 4 người khác nghe, và họ có 4 phản ứng khác nhau. Người thứ nhất tôi kể là một người đàn ông. Lúc đó hắn là bạn trai tôi. Nghe tôi kể xong hắn đã thức trắng 3 đêm liền, hắn không thể ngủ vì sự bực tức và câm thù. Người thứ hai cũng là một người đàn ông, hắn không là ai cả, chính vì vậy tôi đã kể hắn nghe. Hắn nghe xong, nói, xin chia buồn cùng bạn, hy vọng bạn không bị nó dìm xuống, và sau đó chúng tôi đã làm bạn với nhau vài tháng. Kẻ thứ ba tôi kể là một người đàn bà, người đàn bà đầu tiên yêu tôi và bắt tôi phải đáp lại tình yêu ấy. Kẻ này nghe xong đã khóc, và kể cho tôi nghe chuyện của hắn, rồi chúng tôi chia nhau uống hết một chai rượu đỏ, sau đó ôm nhau khóc sướt mướt. Kẻ cuối cùng tôi kể là một người đàn ông. Khi nghe xong hắn thở dài, bảo tôi phải cẩn thận đừng nên kể những chuyện như vậy cho kẻ khác nghe, sẽ làm kẻ khác cảm giác nặng nề và khó chịu. Tôi thắc mắc, không hiểu tại sao lại phải nặng nề và khó chịu, nó chỉ là một câu chuyện.

Có những chuyện thật kinh dị ở trên đời, còn kinh dị và khó tin hơn là truyện của các nhà văn. Như hồi xưa khi đọc Geek Love trong trường, tôi kinh hoàn trước gia đình quái gở này, phần tử là những dị thai được bà mẹ và ông bố cố tình tạo ra bằng cách uống các thứ hóa chất độc địa trước và đang khi mang thai. Trong đó có nhân vật kể chuyện, Ollie, là một người lùn, hói, và bạch tạng. Anh em khác trong nhà gồm có một người anh không tay không chân (hắn cuối cùng mở một tôn giáo mới, trong đó những ai muốn làm tín đồ phải cắt đứt tay chân mình, bắt đầu từ các ngón tay ngón chân, rồi đến cùi chỏ và đầu gối, cuối cùng là chặt đứt ở khúc vai và háng.) , 2 người em gái sinh đôi cùng một thể xác, và cậu em út là một đứa bé vô cùng béo phì nhưng có thể làm một vật gì đó nổ tung bằng suy nghĩ của mình. Bây giờ tôi mới biết, trên đời có nhiều chuyện còn kinh dị hơn. Thí dụ như chuyện tự chặt tay chặt chân, có rất nhiều người làm điều đó, và họ làm không phải vì bị bệnh sinh lý hoặc tâm lý, chỉ vì họ muốn, họ cũng không biết tại sao họ muốn, chỉ biết khi đã chặt xong một bộ phận thì họ cảm thấy rất hài lòng với bản thân và nhẹ nhỏm hơn, như họ đã trút được một cái gánh nặng nề. Trong sách khoa học còn kể chuyện những người mắc phải tình trạng mục cóc trầm trọng, trầm trọng đến độ mặt mủi tay chân họ mọc đầy mục cóc, chúng ra như nấm và chồng chất lên nhau, nhiều năm làm nguyên cả toàn thân họ thành như một cái cây biết đi, những mục cóc sần sùi trên các ngón tay và ngón chân mọc dài thườn thượt, biến bàn tay bàn chân thành những cái rễ cây. Xin lỗi nhé, vì tôi không có vốn từ chuyên môn hơn để diễn tả tình trạng đó. Người ta gọi một anh như thế là Người Cây. Anh ấy đang sống ở Cambodia. Bị vợ bỏ, mối lo sợ lớn nhất là các con sẽ bị như bố chúng. Bác sĩ cho rằng có thể nguyên nhân của bệnh trạng là do hệ thống đề kháng của anh ấy quá yếu, không thể diệt trừ vi khuẩn trong người. Bạn có xem phim Lord of the Rings chưa, có thấy mấy cái cây già lụ khụ mở mắt và bước đi? Bạn nhìn anh ta cũng y hệt như vậy, có điều anh ấy chưa già nua.

Tôi cũng không rõ mình đã nói tới đâu. Ý tôi muốn nói là ở một góc độ nào đó, tất cả sự kiện đều là một câu ch(tr)uyện. Không có gì ầm ỉ hay khó tin, phải không? Chuyện là như vầy: lúc tôi còn nhỏ, tám chín tuổi gì đó, tôi bị người ta cưởng hiếp. Mà cũng không phải cưởng hiếp, vì tôi đâu có chống cự. Ai bảo tôi làm gì thì tôi làm đó, bảo dang chân thì dang chân, thế thôi. Mà những người kia cũng chả lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi (tôi sợ ba má biết--không hiểu vì sao tôi lại sợ ba má biết, trong khi tôi không ý thức được điều ấy là xấu--nên cứ ai đến bảo tôi phải cho hắn thử nếu không hắn mét ba má thì tôi lại phải cho hắn thử). Cho đến lúc tôi 16, 17 tuổi, tôi vẫn đinh ninh tôi có thể có thai từ kiếp trước, mặc kệ kinh nguyệt hằng tháng. Bây giờ tôi đã thoát được nó. Đến độ nhiều lúc tôi không biết chuyện đó có xẩy ra thật không, hay nó hoàn toàn là sự tưởng tượng của tôi. Vì xung quanh tôi không có dấu vết gì của nó cả. Những kẻ trước đây đòi "thử" với tôi đang sống rất bình thường, họ đã có vợ có con, họ thương vợ, thương con, và cả tôi, tôi cũng thương những đứa con của họ nữa. Họ cho tôi mượn tiền, tôi giúp họ trông con. Họ gỏi tôi hỏi thăm, tôi gửi họ thiệp Giáng Sinh và quà cho các cháu. Có khi nào tôi đã tự dựng lên một câu chuyện vĩ đại và đã tự hành hạ mình? Dù sao thì nó cũng là một câu chuyện hay. Chuyện không vui và hơi kéo dài, nhưng kết cuộc tương đối có hậu. Đối với tôi, những câu chuyện như thế là những câu chuyện hay, vì nó giúp người ta cảnh cáo đừng thờ ơ với cuộc sống mà phải sống như mình đã từng là một người khốn nạn, như vậy bạn mới cảm nhận được sức sống của những gì trước mắt, bạn mới không lúc nào cũng ủ dột hoặc lẳng lơ, bạn mới không thành người ngu dốt hoặc muốn chết đi cho hết chán.

Không biết tại sao tôi lại kể câu ch(tr)uyện này cho bạn nghe. Có lẽ vì tôi đã hứa. Và vì nó là câu ch(tr)uyện của tôi.

4 comments:

  1. Thật trùng hợp, tôi đang đọc lại Sophie's world.

    ReplyDelete
  2. Câu ch(tr)uyện của bạn không làm tôi sợ, hay khóc, hay mất ngủ, nhưng tôi giật mình. Voilà một phản ứng thứ 5 của một kẻ lạ mặt.
    Tôi cũng đang tính đọc nốt về Sophie và các bức thư của em.

    ReplyDelete
  3. Bạn có cách kể chuyện thật đặc biệt, tôi cũng muốn nói " Đối với tôi, những câu chuyện như thế là những câu chuyện hay, vì nó giúp người ta cảnh cáo đừng thờ ơ với cuộc sống mà phải sống như mình đã từng là một người khốn nạn, như vậy bạn mới cảm nhận được sức sống của những gì trước mắt..."

    ReplyDelete
  4. Anh G. và bạn L'a ơi, hai bạn đã bị tôi lén đọc những gì hai bạn đọc hìhì...cảm ơn Kazenka.

    Chị So, là một sự trùng hợp nữa. Em vừa post bài bên đây, lên trang của chị thấy post của Trần Ai, hóa ra là cùng một câu chuyện, làm em muốn rủ chị TA đi uống bia.

    ReplyDelete