Thursday, March 4, 2010

if i was talking

Hey, đang làm gì thế?

Đang ngồi đây.  Không làm gì hết.

Hmm, ngồi cũng là một động tác.  Tại sao ngồi đây?

Vì không ngồi ở những nơi khác. 

Tôi muốn hỏi bạn tại sao ngồi, tại sao không làm việc gì khác mà ngồi đây?  Sao không đi xem phim?

Không có phim hay. Và không có tiền. Và ngồi ở đây vì đang suy nghĩ mông lung.

Đang buồn à?

Không, just thinking.

About?

My classes.  Clinicals.  Hospitals.  Death.  Dad  Vài ngày nữa là giỗ của ba.  Hai năm rồi.  Him. Teeth.  Blogging.  Readers.  Audiences.  nothing in particular.

Seems like a lot of things to me.

yes, but they're really all about nothing.

Tell me about your classes.

Khó.  Đôi lúc có ý nghĩ muốn bỏ cuộc, nhưng ngay lập tức thì đổi ý.  Học được nhiều thứ.  Có cảm giác sẽ là người hữu dụng sau khi học xong. 

Vậy lo điều gì?

Lo khi vào nhà thương thực tập sẽ vụng về, không đủ hiểu biết, làm tổn thương đến bệnh nhân.  Biết gì không, I'm doing clinical on the same floor that dad was on before he died.  Không biết cảm giác thế nào nữa.  Cứ như mình đang mơ.  Vừa thấy nơi ấy thân quen vừa sợ nó.

Rồi sẽ làm thế nào?

Thế nào được.  Phải ở đó thôi.  I can block it out.  I'm good at blocking things out.

Giỗ ba có làm gì không?

Làm một mâm cúng.  Năm nào ba cũng làm giỗ cúng nội.  Không biết ngày giỗ nội là ngày nào.  Ba có viết trên một tờ giấy nhưng mất đâu rồi. Chắc phải kiếm lại, tự nhiên bây giờ điều đó trở thành quan trọng.  Ba thích đồ kho chay, mì xào, và hũ qua nhồi thịt.  Năm nào ba cũng làm ba món đó.  Sinh nhật của Mary cũng vào tuần giỗ ba.  Chắc phải làm riêng.  Dẫn bọn nhỏ đi chơi cuối tuần, thứ hai không vào nhà thương nên sẽ đi chợ và nấu nướng.  Thứ ba cúng. 

Còn cảm thấy có lỗi với ba không?

Còn.  Bớt dằn vặt, nhưng còn.  Má nói chắc ba đã dẫn dắt mình về cái floor ấy.  Nếu thật như vậy thì chắc ba đang cho mình cơ hội chuộc lỗi, sống lại những ngày ba ở nhà thương với bệnh nhân khác.  this time I do it right.

Cái đó không biết.  Nhưng biết bạn sẽ không có thời gian để suy nghĩ và lo sợ. 

Ừ, chắc sẽ không.

Còn anh ta nữa.  Đang suy nghĩ gì về anh ta?

Không có gì.  Chỉ nhận thấy rằng cảm giác nhớ nhung trằn trọc thường xẩy ra khi mình thấy kiệt sức, thấy cần sự ôm ấp ủi an.  Cũng mơ hồ.  Nhưng nó đến rồi đi như ngày mưa ngày nắng vậy thôi.

Có buồn không?

Không.  Ngay bây giờ thì không.

Như vậy tốt rồi.  Ít nhất bây giờ thì không sao.  Còn răng?

À, răng.  Mỗi lần bị stress thì răng đau.  Hôm ba chết răng đau.  Những lúc bị depression răng cũng đau.  Hôm nay răng đau, không biết vì lý do gì.

Có chuyện gì không? 

Không muốn nghĩ tới. 

Ok.  Vậy blogging thì sao?  Đang nghĩ gì về nó.

Hmm, lâu rồi không có post.  Bận quá, và không có suy nghĩ gì mới mẽ để post.  Vã lại post mà thấy ít người đọc quá nên chán.

Ít người đọc hay ít người comment?

Is there are difference? 

Maybe.  Is it that important?

No, I guess not.  I keep forgetting that it all started because I need to write down my thoughts, for myself, not to get feedbacks and comments.  But when I started getting comments, you know, it felt good, made it fun, so I kept waiting for it.

And now?

Now it's ok.  You know, I was reading on npr's wedsite yesterday about Siri Hustvedt's new book, "Story of the Shaking Woman or the History of My Nerves," it sounds so interesting.  I think I'm going to get it.  Not that I'll have time to read it, but I'll have to get it.

It does sound interesting, doesn't it?  she's quite good.  don't you have her "A Plea for Eros"?

Yes, you're right, I do.  I don't know where it is though, in one of the boxes I'm sure.  I'll have to find it.  I just get bored so easily, you know?  So I'm afraid other people would be bored with me too.

What do you mean?

Well, for example, I keep going back to the same topic.  It's the same story, same ending.  I'm afraid that's very boring.

Is it boring?

Not to me, apparently, because I'm the one in the story.  I get to be in it each time it happens.  Each time is like a brand new life for me, so of course I am not bored.  Are you?

No.   You know, he likes Kurt Vonnegut.

I know.  I'll have to send him Jailbird.  He'll like that.  The copy even has Kurt Vonnegut's signature. 

I remember.  It's your priced one. 

Yes.

Whatever you do, don't give up, ok?

On what?

Anything.  Don't give up on anything.  School.  Motherhood.  Memories.  Even fear.  Don't give any of them up. 

Why?

I don't know.  It just seem such a waste.  They all seem so important.  Besides, what would you have if you give any of them up?  What would you put in its place? 

I supppose.  No, of course not.

Good, let's go get some coffee, maybe a piêce of cake.   Have you thought about what it means to be talking to me?

No.  I like it.

6 comments:

  1. Hey, don't give up.

    Blogging is good for yourself first, comments make it even better.

    ReplyDelete
  2. Rest assured I read all your posts. Just that sometimes I think making no comment is better than a silly one! Having said that, most of my comments are silly in one way or another:)

    ReplyDelete
  3. By the way, getting rid of the capcha may help!

    ReplyDelete
  4. Thank you.

    chị L2C: yes. :)

    anh GM: even half a smile is good enough, like this :,

    regarding captcha: the deed is done. :)

    ReplyDelete
  5. yên chí bao giờ cũng có ít nhất là 10 chị So đọc một ngày ;))

    ReplyDelete