Friday, May 14, 2010

để ánh bình minh nhảy múa lên tôi

tôi thích những lúc mình say, vì khi tôi say, thời gian và cuộc sống tất cả đều chậm lại. tim bạn đập chậm, máu bạn cũng chảy chậm. thời gian cũng chậm, ký ức cũng chậm. hình ảnh người bạn yêu hiện ra cũng chậm để biến mất. có lẽ vì thế mà nhiều người thường hay say. tôi có kể bạn nghe chưa, câu chuyện của những lúc tôi say? nếu có kể rồi thì tôi xin lỗi nhé, nhiều khi tôi cũng như ông già, ngồi kể đi kể lại chuyện đời xưa, kể rồi chả nhớ lại kể nữa.

khi tôi say, tôi thường hay liếm chữ. ban đầu tôi liếm chúng như một con mèo hoang bị bỏ đói lâu đời. khi đã hết cơn đói khát thì tôi liếm chúng với sự thỏa mãng của một con mèo nhung to béo. tôi liếm tất cả, không chừa phần nào, từng âm, từng vần, từng dấu hỏi, vết gạch, luôn cả những nụ cười. tôi hình dung rất rõ quá trình tạo ra nụ cười ấy, khi anh đặt tay lên phím gõ để gõ ra cái nụ cười tôi đang liếm, anh đã phải ấn cái nút shift bằng ngón tay trỏ (hoặc ngón giữa) bên bàn tay trái, rồi ngón tay trỏ (hoặc ngón giữa) của bàn tay phải đã bấm lên cái dấu hai chấm, rồi ngón bên tay phải đã trườn lên trên để nhấn lên dấu gạch ngang, nó là sóng mũi, rồi ghé trái để nhấn lên dấu đóng ngoặc, kết quả là một nụ cười cho tôi sung sướng liếm láp suốt ngày. tôi vừa liếm nụ cười vừa ướt gì toàn cơ thể tôi là cái phím gõ kia để tay của anh nhấn lên tôi từng ngón. nếu cơ thể tôi là cái phim gõ kia, cái anh gõ sẽ không chỉ là một nụ cười cỏn con. nhưng, rốt cuộc thì anh cũng gửi cho tôi một nụ cười.

à, mà không, không phải chỉ là một nụ cười. còn có sự đùa giỡn. tôi thèm nhất là sự đừa giỡn này. nó là ký hiệu của một quan hệ nhẹ nhàng, thoải mái, vô tư. tôi muốn được vô tư yêu anh. tôi muốn được dễ dàng bỏ hết tất cả để yêu anh. tôi muốn được ngồi đọc báo mỗi buổi sáng bên cái bàn tròn nhỏ kia--trong căn bếp đó, sao caí gì cũng đáng yêu, làm tôi muốn chạm vào tất cả, thèm luôn cả cái tô oatmeal mà tôi thường rất ghét ăn. còn một tấm hình anh chụp khung cửa sổ nơi phòng ngủ, tấm rèm thưa nhẹ như tơ, rộ ràng màu sắc như ánh bình minh đang nhảy múa. một buổi sáng nào đó, tôi sẽ có ở đó, và tôi sẽ đứng trước cửa sổ trần truồng, để ánh bình minh kia nhảy múa lên mình.

tại sao lại là cơ thể? có lẽ vì nó là cái đang còn vướn lại?

hay vì cái thực và cái hư là một sự rối loạn và cơ thể là móc duy nhất để đong đu.

3 comments: