Monday, February 28, 2011

10 things to say YES! to in a day

YES!

today, i say yes! to a number of things:

1. Yes! to getting accepted into the Psych NP track.

2. Yes! to starting a research project (that's not my own, but still, it's a chance to learn).

3. Yes! to receiving three brand spanking new books. This means saying THANK YOU! to good friends who were either the senders or transporter of them wonderful books.  Thank you! 

4. Yes! to thrift store shopping.  I found two frames for me paintings, a big ol' silvery dangling pair of earrings, and a couple of super duper cute dresses for my skinny friend.

5. Yes! to baking.

6. Yes! to eating.

7.  Yes! to figuring out a way to make nasty wine delicious, with delicious fruit juices!

8. Yes! to Danish tobacco.  It's been such a long long time since I last rolled it, since Berkeley.  It was so good, I had to have a second, and I didn't want to go home.  If there had been beer, I would have been in heaven.

9. Yes! to children who say funny things like, "No, no, no, mommy, I mean the world is boring"  (as opposed to the tv show that I was watching which he--Henry--thought was boring and did not want to watch).

10.  Yes! to not waking up at 5:30AM tomorrow, to having the day to do things slowly.

Friday, February 25, 2011

word for the wise

if you see me walking on the street
do not make eye contact,
do not attempt to say hello.
lest i think you need love.
i will say, gather around me oh loveless dove,
i will fill you,
feed you full and corpulent,
then set you free,
walk away
even if it's probably true,
but still, walk away
just don't
believe.

Thursday, February 24, 2011

Thursday's silence

When will Thursday come? What will it bring?

I have a secret. This secret is for me only. I can tell you too, but you might not think it so important, you might laugh.

Tôi có một bí mật. Bí mật chỉ mình tôi biết. tôi có thể kể bạn nghe, nhưng tôi sợ bạn nghe rồi sẽ cười, bạn sẽ thốt lên, trời ơi, sao đó có thể là một bí mật! Nhưng với tôi, nó là sự bí mất nhất trong tất cả những bí mật. Nó chính là bạn! Vâng, bí mật của tôi chính là bạn. Có bạn, thời gian uyển chuyển theo ý muốn của tôi. Ngày qua nhanh những lúc tôi không nghĩ về bạn. Khi tôi nhớ bạn, nó trôi thật chậm, ngàn lần chậm, để tôi tha hồ ngồi nhớ bạn. Lúc đó thời gian như một cái ao đầy nước, tôi ngâm mình trong những suy nghĩ về bạn, về buổi gặp gỡ sắp tới của chúng ta.
Có lẻ đã sắp đến kỳ kinh nguyệt. Mỗi lần như thế tôi rơi vào trạng thái ướt át, mẫn cảm, dễ khóc, thèm cười. Những lúc như vậy tôi chỉ muốn chui vào phòng, đóng sập tất cả các cửa sổ, ngồi một mình trong bóng tối và nghe nhạc. Nghe những bài nhạc buồn, điệu nhạc chậm như nham thạch chãy. Và ly wine. Chỉ cần ba thứ đó--bóng tối, nhạc chậm, và wine.  những điều khác tôi bỏ mặc.

Thứ năm này tôi có hẹn sẽ gặp một người bạn.

Thứ năm này tôi sẽ bỏ hẹn.

i am trying to remember
my heart, and
what has happened to it?
it seems calloused,
rough as sand
paper. it seems to just want to be
left alone.
listen, don't be afraid
of silence.        it is recovery.
it can swallow your lassitudes
like rain, make you a dew bed
to fall on.

Thursday, February 17, 2011

some discoveries

My brother cut his wrists last night.  When I came home, it was already done.  The ambulance came and drove him to the hospital.  I followed.  I went by myself; I told mom to stay home, because she would have been emotional and crying, and I needed for that not to happen.  At the hospital, while waiting to be transferred to the psych unit, my brother told me stories from his delusions.  They are nothing new.  It is almost as if he was reciting an old poem.  He blames us, his siblings, for not being there for him in high school.  High school was when his symptoms started.  He was always socially awkward to begin with, but in high school, this got worse, and his behaviors got him transferred to an alternative school.  He recounted everything that has happened since then, the many times he was disappointed and felt heart broken when attempts at love and friendships failed. 

He used to volunteer with this group in town. It started well, but then it got bad and his interactions dwindled. He would say things that made people cringe, say what others would keep to themselves, so they started to keep distance. I don't know if he could, can, help himself, but saying things that people don't want to hear, inappropriate observations, unsolicited opinions, make them avoid him. He does not acknowledge that this is a problem. He sees this failure to establish connections with other people as a conspiracy on the part of the "collective" to oppress him.

About a year ago he went on a dating website and found the profile of a girl. He sent her emails, short ones, to say hi, I'd like to get to know you and such. He did this everyday, for 3 straight months. Needless to say, she did not reply. Until finally she sent him an email, telling him not to ever contact her again.

Before, with previous breakdowns and relapse, I would be like mom, emotional and upset, frustrated and depressed because we could not help him, and we would feel guilty because maybe he was right, maybe if we had been there, taken him along when we went out with friends, maybe he would not have felt so lonely, his spirit would not have hurt so much, and he would have been better today.  But this time, it was different.  This time, something in me had changed. 

For once, I do not blame myself for his illness.  I did not cause it or contribute to its exacerbation.  My interactions with him are not ideal, sometimes not helpful to him, true.  I have my own issues to work through, also true.  But daily interactions are daily interactions.  For people who are mentally healthy, or at least not mentally ill, these moments of frictions are perceived with perspective and received as part of normal daily life.  They are not reflective of one's self worth or values.  But for my brother, this is very difficult to achieve.  I believe it is a constant battle for him, to deflect these words and actions that are perceived as purposefully hurtful.  At times when he is vulnerable, when he experiences relapse, he loses this battle, and it becomes a full blown episode.

I do not feel frustrated in my attempt to understand him.  I feel calm.  I think I am beginning to have a hazy understanding of the progression of his illness.  What I'm trying to figure out is the event that caused this cascade.  What happened that knocked him off balance?  What was the blow to his already damaged ego that caused him to break down and relapse?  Or was it a gradual accumulation of disappointments, rejections, cold stares, and silences? 

This is what I see emerging over and over again in my conversations with him:

He is lonely.  He seeks connections with other people.  He needs and seeks positive affirmations, praises, assurances, not just in words but also in socially significant results such as money, job, friends, etc. 

He sees setbacks (acquaintances who begin to ignore him, being fired from a job, his stocks losing in value, criticism or harsh words from family, as well as when people don't reply instantly to his email) as coordinated efforts to keep him from achieving his potential.  And his battered ego has constructed massive, grandiose possibilities for this potential--he aspires to be god, he aspires to instant wealth and fame. 

It has also become ok for me to withdraw myself from his illness.  I used to take it in, bit by bit, let it torment me as it torments him, as if doing so would help me understand.  I used to think that if I wanted to understand him, I had to take on his broken self and battered ego.  But now, I don't.  Now, I realize that I have to be my own healthy self first.  I cannot be hurting if I want to help.  The idea of the wounded healer depends on one crucial element: that you must have healed your own wounds before you can help others heal theirs.  Now I can say without feeling guilty that I must save myself first.  Save myself.  If I can say, I owe no one except myself, then I think I can begin to walk a more balanced line.  I can take deeper breaths and look at everything with clearer eyes and a calmer mind. 

Wednesday, February 16, 2011

i am tired.

I am tired.  tired to the bone.   i need to go, to a place where no madness is.  i need to go, to a place where the sea and i can kiss, where my feet can sink without death, the sand is both warm and cold.  i am tired.  tired to the bone.  let me get up from this place and walk, my spirit will slowly walk, tred with uncertain steps out of this wasted land, for callous hearts and empty spirits, no human soul exists here.  they have, here, illusions and smoke screens, filled to the green with fool's gold.  grotesque mummifications of stillborned hopes and dried up dreams.  i am so tired.  tired to the bone.   

Wednesday, February 9, 2011

Thời kỳ lạ đi theo nụ cười

Hôm qua, phải công nhận hôm qua là ngày của thời kỳ lạ.  Hôm nay lạ khác.  Hôm nay đã tóm được những chiếc váy màu sắc rực rỡ, sẽ gửi bạn xem.  Rực rỡ hơn mùa xuân nữa bạn ạ.

Vì bạn mà tôi không thèm thay đồ, và tôi giữ luôn những ngón tay.  Cảm ơn bạn ghé thăm, còn mang thức ăn cho tôi nữa.  Tôi không có gì tặng bạn, thôi sẽ kể bạn nghe về nụ cười.

Bụng hắn cồn cào.  Hắn đi chân thấp chân cao, đi như đang say.  Thật ra hắn không say.  Linh hồn hắn đang bị gió làm nghiên ngã.  Hắn khóc, nước mắt hắn màu đỏ hoe, hắn nhìn thấy thế.  Hắn khóc ròng, khóc tức tưởi, miệng lập đi lập lại con số ba mươi.  Ha có chuyện gì đã xẩy ra lúc hắn ba mươi tuổi?  Chỉ một mình hắn ngồi giữa hàng ghế dài.  Người ta không muốn hắn ngồi đó.  Người ta lẩm bẩm với nhau, kéo hắn đi đi, hắn cứ ngồi đó, có chuyện gì ai chịu trách nhiệm?  Nhưng không ai dám đến gần để kéo hắn đi.  Người ta xum quanh hắn, khuyến khích, anh đi đi, có người đang đợi anh kìa, rồi người ta chỉ về phía chiếc ghế ngoài đường.  Hắn nhìn lên, chỉ thấy những cái bóng mù mờ.  Ai, ai đang đợi tôi?  Người ta nói, bạn anh đó.  Hắn lắt đầu, nói, tôi không có bạn.  Người ta lại nói, vợ anh kìa.  Hắn vò đầu, châu mặt lại suy nghĩ, rồi chậm rãi lắt đầu lần nữa, tôi không có vợ, chỉ có một nhiệm mầu...  hắn bỏ dỡ câu nói nửa chừng, không nhớ ra được hắn đang muốn nói chữ gì kế tiếp.  Miệng hắn hình như không còn nằm trên mặt hắn nữa, nó đã đổi chủ từ hồi nào hắn không biết.  Rồi hắn khóc tiếp.  Khóc tức tưởi.  Nước mắt màu đỏ hoe.  Sao nước mắt cứ màu đỏ hoe?  Có một người trong đám người ta không chịu được nữa, bước tới gần hắn, đặt tay lên vai hắn và nói, đừng khóc nữa, chúng ta hãy ra ngoài kia ngồi rồi anh kể tôi nghe về mầu nhiệm của anh, đi.  Hắn ngước nhìn khuôn mặt của người lạ kia.  Người kia đang nói gì nhỉ?  Hắn nhận lấy cánh tay đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng, không xô đẩy, và kẻ ấy đang cười.  Hắn thật nhớ những nụ cười.  Lâu lắm rồi, hắn đã không thấy được những nụ cười.  Hắn nhớ những nụ cười đến muốn khóc.  Nhiều hôm hắn nhớ quá, nhớ đến không chịu được, hắn tự bật cười, cười hô hố, sặc sụa, vừa đi vừa cười, ngồi đứng hắn đều cười, hắn rủ người ta cười chung với hắn, nhưng chả ai thèm cười.  Hắn muốn nói với những ánh mắt đang cố xa lánh kia rằng hãy cười đi, cười chung với hắn, thế giới này là một thế giới rất hài hước, trái đất đang cười, cây cối đang cười, vũ trụ trăng sao ngoài kia đang cười, tại sao chúng ta không cười.  Trong ký ức sâu thẳm của hắn có lai vãng một nụ cười.  Hắn không nhớ ra là của ai.  Chỉ nhớ nó xa xăm, nhớ nó ôm ấp hắn, nó nóng rang, làm hắn tưởng tượng mình đang nằm trong ổ của một con gà mẹ.  Xung quanh hắn cũng chật chội như thế, như một con gà đang ngồi trên hắn, chật chội nhưng vừa đủ.  Vừa y.  Rồi vỏ hắn vỡ, một bàn tay đã lôi hắn đi, ký ức nụ cười cũng biến mất.  Hắn khóc òa.  Lại khóc òa.  Mầu nhiệm, hắn đang muốn kể cho kẻ lạ kia về sự mầu nhiệm và nụ cười của hắn.  Hắn muốn nói,  tôi đã có một nụ cười bạn ạ, tôi sẽ kể bạn nghe, nó nóng rang như gà ấp trứng.  Để kể câu chuyện ấy, hắn chậm rãi đứng dậy, cẩn thận không để mình nghiên ngã theo gió bạt, đứng dậy đi theo nụ cười.

Sunday, February 6, 2011

họa may nó chỉ là cơn say

vào một ngày nhất định
say! nó tự hỏi,
sao tôi dễ buôn lời
với người lạ, vung chữ
như vung những giấc mơ vụn
còn q,
chỉ còn sự câm lặng
rưng rứt, xa xăm .
tình yêu đó
đã mất thật rồi sao?
thật ra thì nó
không phải là tình yêu đâu,
bạn ạ. tôi muốn nói,
nó chính sát không
phải là tình yêu,
không-- họa may nó là
một cơn say hóa đá,
là ngộ nhận giữa khát vọng và tiếng
ve sầu, là một cách hư từ
phóng đãng, bung móng ngựa

đạp vỡ bầu trời (bạn
là bầu trời, tôi
là móng ngựa, hay chính tôi
mới là bầu trời, bạn là móng ngựa).
ý tôi muốn nói, tình yêu của bạn
toàn những cuộc chơi
từ bạt mạng, cách bạn buôn lời
dễ làm người ta say.

Chuyện cũ

Bạn có biết, những món quà bạn tặng, tôi đã mang về và trộn chúng với xà phòng, mỗi lần tôi tắm, tôi thổi phòng một nghìn cái bong bóng, và tôi lại được thêm một nghìn món quà mới từ nơi xa.

Làm sao để nói chỉ cho một người nghe.  Tôi phải gói vào ký hiệu gì?

Hay tôi kể cho bạn nghe về nó.  Đã lâu lắm rồi tôi không nghĩ về nó.  Tôi không cố tình xóa nó khỏi ký ức, chỉ là sự dững dưng tự nhiên, như một người đến lúc phải chết thản nhiên nằm xuống rồi nhắm mắt chết, một cuốn sách đã đọc xong, tôi cất nó lên kệ rồi không bao giờ cầm lên nữa.  Nhưng nó thì lì.  Lâu lâu nó lại viết thư cho tôi, nó nói, nó lại lên cơn rồi, nó cần biết tôi đang làm gì, sống hay chết, trả lời cho nó biết ngay.  Tôi đọc xong lá thư nhắn tin của nó, không thấy mình có phản ứng gì, cũng không cảm thấy cần thiết phải hồi âm, tôi để lá thư trên bàn, dần dà nó bị các thứ thư từ báo chí khác lấp đi, rồi một ngày tôi ôm cả đống bỏ vào thùng recycle.  Và tôi quên bẵng lời nhắn của nó, cho đến khi tôi nhận được lá thư khác, cũng yêu cầu tôi trả lời cho nó biết những tin tức mới về mình. 

Như vậy đã gần mười năm.  Không phải tôi không nhớ nó.  Ngược lại, từ lúc tôi bắt đầu yêu đến giờ, nó là người duy nhất làm tôi xao động đến điên cuồng.  Có một thời gian tôi yêu nó, yêu như chưa từng yêu bản thân.  Lúc đó nó ở cách chổ tôi khoảng mười lăm phút lái xe.  Đêm nào chúng tôi cũng ở chung với nhau,  sáng nào chúng tôi cũng cùng ngồi xe điện vào trường, cùng ăn trưa, cùng xem phim, cùng say xỉn, cùng hò hét, rồi cùng bằng cách nào đó tôi không thể nhớ đã lê lếch về nhà (của tôi hay của nó, tùy địa điểm say xỉn trong ngày).  Ở gần nó, tôi cảm thấy như cái tôi mù mờ yếu đuối của mình đã hưởng được một sức mạnh vô hình, tôi bổng trở nên lộng lẫy, thông minh, quyến rũ, sáng ngời, không có cái gì tôi không làm được, chỉ vì nó tin vào những điều ấy.  Ở chung với nó, chữ chảy qua bàn tay tôi như nước, mát rượi.  Ở chung với nó, tôi viết như đang mơ, viết như đã nắm bắt được đường giây cứu tôi thoát thế giới đen tối của nội tâm.  Nó là hộ binh, là vệ sĩ của tôi.  Tôi là đồng minh, là tri kỷ của nó.  Căn hộ của nó nằm cạnh đường xe điện, giữa khuya thường có xe chạy rầm rầm ngang đầu chúng tôi ngủ, tiếng xe chạy, tiếng nó thở, tiếng chép miệng lúc ngủ mê, mỗi đêm chúng mang lại sự thoả mãn kết thúc một ngày thời gian của tôi, như phần đường cong cuối cùng kết nối những vòng tròn của vũ trụ.  Những đêm không ngủ được, chúng tôi ngồi bên ngoài nhà nó hút thuốc và bàn tán cải cọ về tất cả mọi thứ trên đời.  Lúc nào cũng hút thuốc và bàn tán.  Ngay từ lúc ban đầu quen nó, nó đòi ở tôi tất cả bản thân mình.  Nó đòi luôn cả những phần mà tôi không hề biết mình có, nó phải có cho bằng được, đến khi nào thế giới của tôi chỉ có nó mới thôi, vì nó cho tôi cảm giác rằng chính thế giới của nó cũng chỉ có tôi.  Tôi thấy như vậy công bằng, có lý, và tôi mê chết cái cảm giác được một người khác tuyệt đối chiếm đoạt.

Thời gian sau đó là thời gian khủng hoản.  Cơn khủng hoản dần dần bộc phát.  Đến khi tôi không thể chịu được nữa, tôi kiếm cớ trốn về nhà.  Nó chửi tôi.  Nó bát bỏ hềt tất cả những gì đã có giữa tôi và nó.  Tôi đã khóc.  Khóc thật nhiều, suy sụp tinh thần kinh khủng.  Trong vòng một tháng tôi xuống 20 lbs, lười ăn lười uống.  Điều duy nhất tôi có thể làm mỗi ngày là hút thuốc và ngủ.  Ngủ li bì.  Rồi như những lần khủng hoản khác trong đời, tôi đã tự bảo vệ mình bằng cách cách ly những ký ức và cảm giác có liên quan đến nó.  Rồi tôi quên dần.  Đến lúc nó gửi tôi bức thư đầu tiên sau những sự cố để hỏi thăm tôi thì tâm tôi đã bình thản lại, và tôi đã có thể tránh những cơn vật lộn với tim mình.  Tôi đã gởi tim mình vào những tình yêu khác, có cả tình yêu cho bản thân. Đến bây giờ nó vẫn cho rằng cái chúng tôi có cho nhau lúc đó là tình yêu.  Tôi thì không chắc.  Tôi vẫn không biết nó là gì, nhưng tôi biết chắc nó không phải là tình yêu, vì tình yêu không vật vã như thế, không dằn xé, không làm tổn thương nhau như thế.  Không, đó không phải là tình yêu.  Có thể nó là một ngộ nhận.  Dù sao, tôi vẫn nghĩ về nó như một trải nghiệm quý báo, một cơ hội để trưởng thành mà tôi đã may mắn có được.  Vậy thôi.   Nó vẫn là nó say mê.  Nó vẫn là nó quyến rũ, mảnh liệt, vung vẫy, ngông cuồn.  Còn tôi, tôi đã là tôi câm lặng, tầm thường, thản nhiên trôi.