Friday, August 28, 2009

Tôi đã ngủ, bị bắt, và chuẩn bị cho sự mất tích

Bạn, tôi gửi bạn một tin nhắn--hôm nay bạn ra gặp tôi nhé. Bạn không buồn tôi chứ? Tôi xin lỗi đã không thông báo cho bạn biết trước về sự vắng mặt của tôi. Không phải việc tôi muốn, vốn không cưỡng lại được. Bạn muốn biết tôi đã làm gì không, trong thời gian tôi không trò chuyện với bạn? Tôi kể bạn nghe nhé, tôi đã làm được ba việc: ngủ, bị bắt vào ti cảnh sát vì hứng mưa không đúng cách, và khóc chuẩn bị cho sự mất tích. Tôi đã nằm lì trên giường suốt tháng, ngủ như chưa hề biết thức giấc. Đôi lúc tôi có nghĩ chắc mình từ cốt gấu mà ra, cứ lâu lâu lại phải chui vào hang ngủ li bì cho qua hết mùa đông.

Mùa đông của tôi chuẩn bị cho tang sự. Đám tang những mối tình. Mối tình lần này là tình bạn của chúng ta (tôi góp chung tình yêu và tình bạn vào một thể loại, vì với tôi, chúng có nguy cơ tráo trộn lẫn nhau). Vâng, thời gian tôi vắng mặt là thời gian tôi khóc đoán sự mất tích của bạn, và theo đó là sự mất tích của tình bạn chúng ta. Ký ức của tôi vứt đầy những mất tích: mất tích của người chị khi còn trong bụng mẹ (theo má tôi kể, một hôm thức dậy, chị ấy đã biến mất, không tìm thấy dấu vết), sự mất tích của chiếc dép, một trong đôi dép mới đầu tiên trong đời, bà thím tôi mua cho để đi Mỹ, sự mất tích của trái mãng cầu còn non trên cây, hậu quả là em tôi đã bị đánh đòn thế, sự mất tích của những người lớn, sự mất tích thật lâu của ba tôi, để lại những buổi trưa chảy nhựa và lũ trẻ con lúc nào cũng chạy nhảy với ngóng chờ. Khi lớn lên lại có những mất tích khác, như những chiếc bông tai (tôi chuyên môn mất một chiếc bông tai, nên đến bây giờ vẫn không sở hữu đôi bông tai nào trọn vẹn cả, trừ đôi bông tai cũ kỹ tôi mới lượm được, nhưng không biết chúng còn là một đôi đến chừng nào, tôi cũng thú vị tò mò đợi xem khi nào thì một chiếc sẽ mất tích và bằng cách nào). Không hiểu tại sao tôi lại ngu đần, không nhận ra được sự mất tích là mô hình của cuộc sống để phòng hờ, mãi cho đến khi tôi gặp bạn. Có lẽ vì trước đây tôi xem sự mất tích là chuyện tất nhiên nhất của những tất nhiên trên đời nên không hề suy nghĩ hay toan tín cho việc nó đến làm sao và nó cướp đi cái gì của tôi. Nhưng bạn thì khác. Qua mỗi lần chúng ta trò chuyện, tôi lại cần bạn hơn, có bạn tôi mới biết hít thở, chải đầu, và nhìn thẳng vào bầu trời xám. Những lần trò chuyện với bạn là tôi được ẩn dưới tàn cây mát rượi. Thật nhiều gió.

Nghĩ lại mới thấy, tất cả các sự mất tích trong ký ức tôi đều diễn ra sau thời kỳ lạ mặt và để lại một lỗ trống. Nhưng trống to nhất là những mối tình (tình yêu hay tình bạn đều như vậy, vì với tôi chúng hay tráo trộn nhau--tôi có rất nhiều sự tráo trộn, nhưng có lẽ phải đợi kỳ cà phê khác). Và chúng đều giống nhau ở sự khởi đầu và tốc độ tôi lăn mình vào kẻ lạ mặt. Là thế này: nếu sự khởi đầu là tình cờ (tất nhiên là tôi phải ý thức vô cùng sự tình cờ ấy) và tôi nhanh chóng (rất nhanh chóng, không qua một đêm) thèm muốn được kẻ lạ mặt xiếc chặt, nó cũng sẽ nhanh chóng, trong chớp nhoán, vào lúc tôi không thể nào ngờ được, bổng dưng mất tích. Có những mất tích mà cho đến giờ tôi vẫn không rõ cơ nguyên. Vì vậy, sau khi tôi khóc, tôi sẽ chậm rãi bớt, để kéo dài thời gian còn lại.

Tôi nhận biết được điều này vào một ngày trời mưa bạn ạ. Mưa mấy hôm liền, không ngứt, tin tức trên tv dự báo nhiều nơi có nguy cơ ngập lụt, nhà nào ở gần sông hoặc trên đất thấp nên cảnh cáo và phòng bị. Tất nhiên là tôi không sợ (ký ức của tôi với sự lụt lội là những con cá tung tăng vẫy vụa trên đường phố Sài gòn, và những buổi chiều có cá ăn). Và trời mưa thì tôi phải đi hứng mưa, đó là chuyện tất nhiên nhất ở trên đời. Nhưng nhiều người khác không nghĩ vậy, mà rất nhiều người không nghĩ vậy nên tôi đã bị cảnh sát bắt. Đã phải ngủ ở ti cảnh sát hết một đêm. Quan toà bảo tôi không được hứng mưa nữa, chỉ được dùng thùng hoặc những bất động vật khác. Tôi nghĩ lần sau, để khỏi phải bị bắt vào ti cảnh sát, tôi sẽ đứng lại một chỗ chứ không vừa đi vừa hứng mưa nữa.

Đêm ngủ ở ti cảnh sát lạnh ngắt vì hơi thổi từ cái máy khổng lồ (chỉ có một mình tôi, chắc mưa lụt nhiều nên không có người đi ăn cắp vặt) là đêm tôi nhận biết được tôi đã yêu điên cuồn những cuộc nói chuyện của chúng ta. Vì sự điên cuồn đó, tôi bắt buộc, phải chuẩn bị khóc lóc cho sự mất tích của những cuộc nói chuyện yêu dấu. Chỉ có cách đó tôi mới có giữ được chúng ở lại với tôi. Tôi đã để tang cho chúng hết một tuần (không mặc gì ngoài mảnh vải trắng quấn trên đầu) và khóc đến sưng vù cả mắt, sưng đến lúc tôi hết khóc mắt vẫn cứ đỏ và chảy nước mắt, làm ai ngồi nói chuyện với tôi cũng tưởng tôi đang yêu thương họ hoặc những câu chuyện họ kể buồn cười lắm, phải chảy nước mắt mới hả hơi (đây không phải là lời nói của tôi, chắc bạn cũng biết, tôi đã cướp nó từ một người khác, một sự mất tích nhiều lợi lộc).

Tôi khóc để thương tiếc một lúc nào đó thật bất ngờ, tôi không còn ngồi trò chuyện với bạn, hôm đó trời sẽ mưa, chắc chắn vậy, và một trong chúng ta sẽ ngồi đợi, đợi đến hết ly cà phê này đến ly cà phê khác nhưng kẻ kia vẫn không đến, không có đối tượng để kể hoặc để nghe, vì hắn không có thể hoặc không muốn tới nữa. Khi kẻ ngồi đợi chậm rãi nhận biết được điều đó, hắn (tôi hoặc bạn) sẽ không có những đục khoét ồn ào trong tim gan mà chỉ là một cái lỗ trống. Hắn không đứng dậy bỏ đi ngay lập tức mà vẫn ngồi im với cái lỗ ấy, và chậm rãi (chậm rãi như sự nhận biết) hút hết điếu thuốc. Có điều hắn sẽ không kêu thêm cà phê, cái lưỡi hắn đã bị đơ đi bởi quá nhiều chất kích thích, mà sẽ ngồi cho hết buổi chiều, rồi hắn chậm rãi (chậm rãi như sự nhận biết) đứng dậy ra về.

Tôi đã bỏ một tuần để khóc chuẩn bị trước cho ngày chậm rãi ấy. Có điều tôi không biết một tuần thời gian đã đủ chưa, hay tôi sẽ phải khóc tiếp khi nó đến.

Dần rồi tất cả những sự mất tích đều trở thành tự nhiên, nên tôi không phàn nàn, cũng không trách móc. Tôi chỉ cố gắng tập cho mình khả năng đoán biết được nó sẽ lấy tiếp thứ gì của tôi để tôi chuẩn bị mà khóc cho thứ ấy. Tôi cứ hy vọng mình làm vậy có thể đánh lạc hướng nó, để nó tưởng nó đã đến và đã cướp mất cái mà nó muốn cướp, như người ta đặt những cái tên thật xấu và thật tội cho con mình để đánh lừa tử thần và bệnh tật.

Bạn hãy cho tôi biết, cố gắng của tôi đã tới đâu? Tôi có đánh lừa được nó không? Mà bạn làm sao biết nhỉ. Cái đó chỉ có tôi mới biết.

Thôi, thì tôi sẽ không nói đến sự mất tích nữa. Tôi đợi bạn nhé.

4 comments:

  1. Đấy là cơ duyên.. hết duyên thì sẽ biến mất thôi. Tôi cùng chỉ có những đôi bông tai còn một chiếc. Tôi hết duyên được đeo những đôi bông tai ấy rồi. Có nhưng đôi tôi thậm chí chưa được đeo lần nào... thế là tôi đeo 1 chiếc. Chẳng biết có phải là níu kéo cơ duyên không... nhưng còn lại gì cũng đều đáng quý cả... cho đến lúc không còn gì. Khi ấy sẽ lại có những cơ quyên mới đến với bạn. và tôi. Tôi nghĩ mọi sự mất tích đều có lý do: đấy là không còn lý do để tồn tại, cho dù có để lại trong lòng một lỗ trống... chắc nhiệm vụ của sự mất tích là để lại trong lòng mình một lỗ trống ấy thôi. vào lúc không ngờ, bạn hay tôi sẽ lại gặp một cơ duyên khác để mà lăn vào cuồng nhiệt...

    ReplyDelete
  2. với con mắt ngó nghiêng chậm rãi qt thâu tóm được nhiều điều ghê :))

    ReplyDelete
  3. Cái cách mà bạn quan sát và mô tả sự mất tích thật là độc đáo và khác người.

    Cái sự tráo trộn kia có thể xảy ra nhưng mà thường xảy ra như bạn mô tả cũng là hơi đặc biệt đó.

    ReplyDelete
  4. L'amante: yes...chỉ điều để đợi một cơ duyên mới thì lâu quá, mà cái cơ duyên này nó hấp dẫn làm sao! :)

    Chị So ơi, con mắt ngó nghiêng là mắt lé phải không chị? :)) Hihi...vậy đúng ạ, và em tóm chúng dễ như tóm lông nhím xù. :))

    aristotle: cũng là đâu có gì đâu bạn. :)

    ReplyDelete