hôm nay khi ra về, tôi đến đứng đón xe bus tại ngã tư đường Polk và Harrison. ngày trời lạnh, tôi mãi co rút người vào cái áo khoát, không để ý đến những người chung quanh cũng đang đứng đợi xe bus.
bầu trời ảm đạm. nhiệt độ đong đưa giữa âm và dương, mỗi lần gió thổi cơn lạnh cóng phủ trùm như chính cửa cỏi âm đang tung mở ngay ở chổ bạn đứng. một cơn gió thổi lên, tôi rùn mình, hai ngón tay cóng vừa cố níu lấy điếu thuốc vừa ngẩn đầu tìm xem xe có tới không. bất chợt tôi nhận ra ánh mắt.
ánh mắt nhìn tôi như đang gạn hỏi, điều gì, nó mông mênh, hiu quạnh... nó trống, hoàn toàn trống, nó không chứa đựng nỗi cô đơn nào, không chứa được cả cái điên, ít nhất họ còn có được một thế giới khác, dù có đen tối hay ma quái.
ở đây tôi chỉ thấy có quạnh hiu. cõi u minh. một linh hồn đã bị quên lãng. nó chỉ biết đứng chờ với ánh mắt trống. nhưng cái linh hồn như đang bị nhốt bên trong khoảng trống ấy, tôi nhận ra nó. nó đang im lìm van xin, một ai khác, hãy nhận ra nó, năn nỉ cỏi đời này hãy đừng bỏ quên nó trong những thèm muốn chằn chịt.
xe bus đến. ánh mắt im lặng lên xe. tôi dí phần còn lại của điếu thuốc xuống mặt đường rồi bước theo. ánh mắt đi về phía sau xe bus, ngồi một mình nhìn tôi. tôi ngồi đối diện, để ánh mắt nhìn. tôi bần thần tự hỏi mình đã bị mất hồn rồi chăng? hay vì sự nhận dạng hôm nay quá đột ngột, làm tôi bối rối không có phản ứng tự vệ? hay vì tôi tò mò? vâng, phải nói là có sự tò mò. thí dụ, tôi tò mò muốn xem, nếu ánh mắt có thể mê hoặc bắt hồn tôi, vậy tôi có thể làm như thế với ánh mắt không? và với sự mê hoặc này, ánh mắt sẽ làm gì tôi? sẽ bắt tôi cầm chụm nhan cháy để đốt lên người từng cụm hoa héo? sẽ làm tình trên mặt hồ đã đóng đá? và tôi sẽ làm gì với ánh mắt? tôi sẽ chặt nó xuống? tôi sẽ hôn nó đến đui mù? hay sẽ sợ hãi bỏ lại bên lề đường?
mãi ngồi suy nghĩ về lý do đeo đuổi, xe ngừng chạy hồi nào tôi không hay. trời đã tối, ánh đèn đường heo hắt rớt lên những mảng tuyết đầy sình và muối. khi xuống xe ở trạm cuối chuyến đường tôi mới biết mình đã lên lộn xe, khi lên xe chỉ đi theo ánh mắt, lúc đó không cần biết xe đi đâu. tôi nhìn qua ánh mắt, bây giờ là lúc thử thách, để xem tôi có khả năng bắt ánh mắt như ánh mắt đã bắt tôi. nhưng ở cái nơi ấy, vào lúc ấy, tôi hoàn toàn bất lực. ánh mắt cho tôi biết, bí mật của lôi cuốn chính là một chuyến đi không khứ hồi. đó là sức mạnh, cũng là giá phải trả. tôi đứng giữa trạm xe bus vắng lặng, nhìn mà không thấy tuyết cứ đang rơi xung quanh mình. tôi có thể ở lại trạm xe này, hoặc lên xe đi tiếp. ánh mắt không khứ hồi, tôi không thể quay về, nhưng chúng tôi có thể đi đến một trạm xe khác, với ánh đèn khác, và những thứ khác rơi từ trên trời xuống.
No comments:
Post a Comment