Tuesday, January 11, 2011

bây giờ là tuyết

sáng hôm nay thức dậy thấy tuyết rơi phủ đầy.  hôm nay vào lớp trễ, tôi có vài giờ ngồi ở đây yên tịnh, đầu óc trống rỗng, nghĩa là không có suy nghĩ gì đáng gọi là chính đáng, nghĩa là lòng vòng, nghĩa là suy nghĩ tôi nhảy như khỉ trong rừng.


tôi thích đi dưới tuyết như đi dưới mưa.  có một lần (lâu lắm) tôi nói với anh kh hình như mưa ở mỹ có khác mưa ở việt nam.  anh trả lời là không, mưa ở đâu cũng vậy thôi. Tôi không có trả lời anh, nhưng tôi vẫn nghĩ trong bụng, mưa ở việt nam chắc chắn là khác mưa ở mỹ. mưa ở vùng nhiệt đới chắc chắn phải khác, nó không ủ dột như mưa ở đây. Tôi nhớ lúc còn nhỏ, ba má nghèo nên đưa tôi và hai đứa em lên biên hoà ở với bà nội. khi bà nội còn sống thì bọn tôi ngủ với bà. bà nội mất rồi thì sáng bọn tôi ở đó để giúp thím út tôi bán săng và bỏ nước đá, chiều thì đạp xe về nhà cô chính tôi để ngủ.  có nhiều hôm trời mưa, ba chị em tôi tản bộ về nhà cô, đi trên những con đường đất sỏi, nhìn xung quanh thấy hoa lá như rực lên sức sống, không khí mát rượi, làm tôi cũng lây cảm giác phấn khởi.  chắc vì vậy mà từ nhỏ tôi đã mê những cơn mưa. mấy hôm trước còn nghỉ lễ, tôi đưa hai nhóc đến conservatory ở vùng Garfield Park của Chicago chơi.  vùng Garfield Park chia làm hai phần, east và west, và cả hai đều nằm trong danh sách nghèo nhất Chicago.  lúc chúng tôi đến, bên trong conservatory mát rượi. hệ thống phun nước vừa mới tưới cây xong, nên tất cả như đang trong trạng thái thỏa mãn, nhẹ nhỏm.  nơi trồng cây dương xỉ trở thành một thế giới xanh um, sống động. màu xanh của cây cỏ thấm vào da thịt bạn, làm bạn không thể tưởng tượng ra được thế giới này có thể có được màu sắc gì ngoài cái màu mát rượi ấy.

đi trong tuyết cũng cho tôi cảm giác đó, cái cảm giác bao dung ấy, nó làm bạn thèm được núp mình vào nó, và bạn không hề nghi ngờ khả năng che chở của lớp bông tuyết trắng đang rơi xuống người bạn.

trước khi nhắc đến tuyết, tôi đã định sẽ viết kể bạn nghe, nếu bạn còn muốn nghe, về những thứ tôi mới đọc được, một cuốn sách hay, về quá trình toàn cầu hóa của các chứng bệnh tâm thần, về khả năng xâm nhập và tạo dựng một thị trường mới trong một văn hóa khác của các công ty dược phẩm từ phương tây.   

nhưng bây giờ tôi đã bị tuyết quyến rũ. tôi phải đi thôi.  đi ngay, đi ngâm mình dưới tuyết.  thiết nghĩ người ta có thể nhìn tuyết rơi rồi đứng chết ngay ở đó.  có thể lắm.

No comments:

Post a Comment