Khi đội hợp ca khởi xướng 
điệp khúc chúc tụng tình yêu 
loài người, tôi bỏ trốn 
đến thăm em. Cuộc viếng thăm 
xẩy ra vào buổi trưa khét nắng, 
con nhậy đậu lên đầu ngón tay, 
và tôi nghe tiếng cười vang rỗng 
vọng mời.
Đi vào cánh cửa thứ nhất
có bộ xương đang trừng trừng
đứng nhìn. Chính hắn, hắn kêu 
tôi rên rỉ, đi 
vào nơi chốn ấy, nơi rắn
đang quây kén, nơi im lặng 
là bóng tối rùn mình. 
Bên trong, em 
như khí rách lượn lờ 
qua những căn phòng nhỏ, 
ánh đèn vàng ủn heo hắt
giăng ngang tòa nhà 
răng ngẫy, viện cư ngụ 
của những im hơi, khúc khích
khúc khích khúc khích chúng ôm tôi.
Tôi cứ để mình rơi 
vào vực đen cuồn cuộn cứ để 
nó nhai răng rắc những bộ xương 
ròng rọc. Tôi sẽ cầm tay em luôn, 
mặt trời của chúng ta đang ùn ục chảy. 
Chúng ta sẽ đi 
trên sỏi đá len lỏi 
đốm cỏ cháy.
viếng thăm
ReplyDeletelượn lờ
bỏ hoang
thank you. :)
ReplyDelete