Tuesday, January 19, 2010

10 năm tình cũ

Hôm nay học xong tôi ra quán cà phê ngồi đợi một người tình cũ. Đã lâu lắm không ngồi quán cà phê. Đã lâu hơn thế nữa không gặp hắn. Nhìn hắn trẻ hơn trong hình, không thay đổi tí nào so với mười năm về trước. Bây giờ hắn đã có hai con, đã li dị, và đang chỉ huy một chiếc tàu của hải quân Mỹ chuyên tra tìm và gỡ mìn dưới lòng biển. Miệng hắn vẫn to, một con mắt lúc nào cũng như buồn ngủ hơn con mắt kia, răng vẫn trắng tinh, và đôi tay không thô thuộc đi tí nào. Hắn đã làm những gì mà trước kia chúng tôi vẫn thường nói sẽ làm--xâm mình, have a motorcyle (and ride it), skydive, tắm biển mùa đông, ra ngoài nước Mỹ. Hắn có thay đổi chút đỉnh. Hắn tự tin hơn, và sự tự tin khiến hắn trở nên hấp dẫn. Tóc hắn không còn nhiều như xưa, và cơ thể hắn không còn rắng chắc. Nhưng hắn rỏ ràng vẫn còn là hắn, vẫn còn yêu tôi, và vẫn sến.

Tôi không chịu được cái sến của hắn. Đang nói chuyện giữa chừng, hắn bảo tôi đưa tay ra, nắm lấy tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi hắn nói, "Xin lỗi em, đã làm cho em đau." Ý hắn đang nói đến cuộc chia tay của chúng tôi mười năm trước. Lúc đó tôi mười tám, hắn 21, chúng tôi học cùng trường, tôi vừa vào năm thứ nhất đại học, hắn năm thứ nhất cao học. Quen nhau được đâu sáu tháng thì hắn đòi chia tay. Lúc đó tôi khóc sướt mướt, chả phải vì tôi đau khổ thất tình mà chỉ vì tôi quen thói quen khóc thương những thứ mình bị mất. Con gái mười tám tuổi bị bạn trai bỏ, ai lại không khóc như mưa lũ, dù có yêu hay không. Lúc đó tôi có biết yêu là gì, chỉ biết là mình cũng có bạn trai như những người con gái khác, mà còn là người cao to, học giỏi, đẹp trai. Tôi nắm tay hắn đi trên đường phố với thái độ vừa tự hào vừa kêu ngạo. Phải nói hắn như là một cái huy chương to tướng tôi may mắn tóm được, nên khi hắn đòi bỏ đi tôi tất nhiên phải khóc sướt mướt. Tôi cũng mang dòng máu kịch tính không kém, nên chẳng những khóc tôi còn gọi hắn nhiều lần liên tục giữa đêm khuya lắc, cứ năm mười phút là gọi, tức tưởi, la hét, sục sùi. Mà phải nói, vì hắn cũng là đại sến nên hắn chấp nhận tất cả hành động cải lương kịch cỡm của tôi một cách từ tốn, như đó là thể hiện hẳn nhiên của tình yêu vậy. Cho nên khi nghe hắn thốt lên câu xin lỗi đã làm em đau sau mười năm hơn, khi cả hai đã có con và cuộc sống rất riêng biệt, tôi không ngạc nhiên tí nào.

Từ trước tới giờ, mỗi lần liên lạc với hắn, tôi luôn có cảm giác mình đang đóng kịch, đóng vai một người đàn bà ướt át, lãng mạng đến lãng xẹt. Mấy năm trước tôi quen một người bạn, một hôm chúng tôi rủ nhau đến thăm ngôi chùa nằm đâu trên một ngọn núi nho nhỏ ở California, ở đó cô bạn tôi gặp được người tình cũ, hắn là một thằng Mỹ trắng, có qua Việt Nam vài lần, rất thích đàn bà Việt Nam, rồi cô giới thiệu tôi với hắn ta, "This is Quân, my friend and fellow philosopher." Bạn tôi thốt ra câu giới thiệu đó một cách thật hồn nhiên, hồn nhiên đến làm tôi giật mình, không biết cô này có thật tin mình là triết gia không. Cái người tình cũ kia gật gù, ờ, chào cô. Tôi ngượng cười, "yeah, penny philospher, nice to meet you." Trên chuyến đi xuống núi tôi phát hiện là cô bạn tôi thật sự nghiêm túc với vai trò triết gia cô đặt cho mình. Nghê ngớm. Tôi luôn sợ những gì quá sức nghiêm túc, nên sau lần lên núi đó tình bạn chúng tôi thôi tiến triển. Sau đó thì không còn liên lạc.

Cái người tình cũ này của tôi cũng vậy. Cũng rất nghiêm trọng đến tức cười. Nhưng tôi vẫn tiếp tục liên lạc, vẫn đóng cái vai trò trầm tư sến con hến ấy, dù mỗi lần tôi đọc thư hắn là tôi vừa thầm cười nhạo vừa ớn tóc rái. Như vậy thật ác độc. Tôi biết điều đó. Tôi không nên làm vậy. Tôi nên bỏ cái thái độ ấy đi, hoặc thôi liên lạc với hắn, nhưng tôi không làm cái việc nên làm. Tôi vẫn liên lạc với hắn vì ở trên đời, chỉ có tình yêu của hắn là cho riêng tôi. It's mine, all mine, completely mine. Chồng tôi yêu tôi chứ, tôi chắc là anh ta yêu tôi, nhưng tình yêu ấy nó được kết tụ và hình thành chung với các con. Anh ta không thể nghĩ đến tôi mà không nghĩ đến con. Yêu tôi có nghĩa là yêu con, và yêu con là yêu tôi. Cái đó đối với tôi không sao cả, tôi chấp nhận điều ấy vì tôi cũng yêu anh ta như vậy. Nếu không có con, tôi đã không sống chung với anh ta. Tôi cũng yêu các con, nhưng ở đâu đó trong thâm tâm tôi vẫn muốn một sự tồn tại nào đó của riêng biệt bản thân tôi, không chồng không con, nơi mà sự hiện hữu và giá trị của tôi không phải là một liên hệ với cả thể nào khác.

Tất nhiên là tình yêu của hắn đối với tôi cũng lằng nhằn đầy các mối liên hệ. Hắn yêu tôi vì tôi từ một thế giới khác, tôi là mùi vị lạ, là các món ăn mà mẹ hắn không nấu được, là một ngoại ngữ, là cuộc phiêu lưu vào vùng nhiệt đới. Có lẽ vì vậy mà đôi lúc tôi phát hiện mình rất ngượng với hắn, như lúc hắn khoe với tôi hắn có thể cầm đủa sành điệu, hay cúi xuống ôm tôi với lời chào, "Sin zhao em." Hắn càng tự nhiên tôi lại càng xấu hổ. Có lẽ vì vậy mà khi đóng xong vai bị người yêu bỏ, tôi thở phào nhẹ nhỏm rồi lao mình vào tham gia các hội sinh viên Việt Nam và Á Châu, trong đó tìm ra một người tình mới, hắn biết nói tiếng Việt từ lúc mẹ sinh, khỏi cần phải ngọng nghệu phát âm từng chử, hắn mắt hí cũng như tôi, da ngâm cũng như tôi, chúng tôi đi bên nhau ngoài đường không ai nhìn ngó với cặp mắt tò mò. Và cái dễ chịu nhất là hắn không thấy tôi có gì lạ lẫm.

Nhưng nếu biết cái tình yêu tưởng riêng biệt này cũng nhiều hệ lụy như vậy tại sao tôi vẫn để cho nó tồn tại? Because I take what I can get. Because even though I make fun of his emails, they are still written for me. Because at the source of these words soaked in cheesey sentiments is somebody, a body, who waits for me to reply. And I reply. With words equally cheesy and corny. I don't lead him on to false emotions, but I dont stop him from feeling his. Và vì với hắn, tôi có thể tưởng tượng một quan hệ không ràng buộc, thí dụ như tôi có thể hút thuốc khi tôi muốn, không bị ai càm ràm rằng hút thuốc hại cho sức khỏe và là gương xấu cho con (cho dù đó là sự thật và tôi đồng ý, nhưng tôi cần có cái tự do có thể hút thuốc nếu tôi muốn). Hoặc khi nói đến những cuốn sách nằm lăn lóc của tôi chẳng hạng, hắn sẽ hiểu, hoặc chấp nhận và tôn trọng, tại sao tôi vẫn phải khư khư giữ chúng, tại sao tôi xem chúng như một phần con người tôi. Và có lẽ, tôi cũng cần có hắn để có điều gì khác lạ trong những mối quen hệ đời thường của tôi.

Chiều nay khi uống hết ly cà phê, chúng tôi đứng dậy ra về. Lâu lắm rồi tôi không hút thuốc, bổng dưng thèm một điếu thuốc. Đúng hơn là thèm được đứng trước cửa quán hút thuốc, một mình nhìn xe qua lại. Hắn kéo ghế cho tôi, thấy tôi mang ba lô nặng hắn đở ba lô mang dùm.

Tôi lẩm bẩm, "Just like old times huh."

Hắn nói, "Some things don't change."

"Yeah, you're still taller than me."

No comments:

Post a Comment