(XIN THÔNG BÁO CÙNG CÁC BẠN KHÁCH HÀNG MUA SÁCH: SÁCH ĐÃ GỬI ĐI, CHỪNG NÀO VỀ ĐẾN VN THÌ KHÔNG BIẾT, hihi. RẤT CẢM ƠN TẤT CẢ; PHẦN ĐÔNG ĐÓNG GÓP NHIỀU HƠN GIÁ TIỀN MUA SÁCH, CÁC BẠN THẬT TỐT BỤNG VÀ ĐÁNG YÊU!)
vì tiểu bang Illinois chưa cung cấp tiền chi tiêu cho các trường đại học công cộng nên trường của mình buột phải cắt bớt giờ làm việc của giáo sư và công nhân. hôm nay các giáo sư phải nghỉ một ngày không lương, nên sinh viên cũng bị/được nghỉ theo. mình lợi dụng cơ hội, lôi laptop và sách vở ra quán cà phê, sẽ ngồi cho đến chiều. ở nhà không học được, nghe cha con chơi đùa với nhau cười rằng rặc mà không được chơi cùng buồn lắm.
hôm nay lại học thêm một từ: bổ nghĩa. chưa biết giải nghĩa của nó chính sát là gì, nhưng mơ hồ hiểu được. cũng như mơ hồ suy nghĩ về người viết. cái tật khó chừa, cứ thấy ai đẹp đẹp tí cũng muốn nhìn, muốn ngó, muốn lấy tay sờ mó cho hết tò mò. như ngày đầu tiên gặp những người khác trong lớp nursing, thấy sao có nhiều người đẹp dữ(vì lớp đông đàn bà nên chỉ thấy có đàn bà đẹp, còn 4 cậu con trai kia thì một quá già, một quá béo, và hai thì quá râu), làm những ngày đi học thêm tí phần phấn khởi. không phải ai cũng đẹp toàn diện, mà cũng chả quan trọng cái đẹp toàn diện. tôi chỉ để ý một vài nét đẹp trên người họ, như Maryanne, có giọng cười như bắp rang, làm tôi mê chết, cứ thích ngồi kế bên cô ấy kể chuyện vui. hoặc Caroline, người cao ốm, trên mặt nét nào cũng mỏng dánh, không có gì quyến rũ, chỉ khi cô kể chuyện, tay chân cô múa máy, cơ thể cô linh động, khi kể đến khúc cô phải làm thế nào để đở cho bệnh nhân khỏi té cô nhảy qua nhảy lại như đang đánh bóc, hoặc như khỉ, cả lớp phải cười rần. và Cindy. Cindy người ốm, mặt đẹp, rất biết chưng diện, một nét đẹp phổ biến và rất dễ dàng nhận dạng. tôi cũng thích những nét đẹp này, nhưng tôi lại không mê chết vì nó, như tôi mê chết vì một nụ cười hay sư linh động. nó làm tôi nhớ dai hơn.
cho nên tôi sẽ nhớ dai cái từ mới học này. vì nó sẽ luôn gắn liền với một khuôn mặt, có một thân hình cũng không tệ.
No comments:
Post a Comment