Wednesday, February 17, 2010

Chữa bệnh như sanh bệnh

Ly cà phê ban mê, tôi thích nghe Siu Black hát bài này.

Sáng hôm nay trời lạnh, dưới 20 độ F, nhưng không gió nên cái lạnh rất dễ chịu. Lại đến trường thật sớm nên tôi có thời giờ rảo bước đi không cần hối hả. Tôi hít những hơn thở dài, để đưa vào phổi thật nhiều không khí mát lành cho cơ thể tôi có thể bình thản như trái tim tôi đang bình thản. Tự nhiên tôi thấy mình hân hoan, đi bước nhẹ nhỏm, tất cả các lỗ chân lông trên người nở rộ như hoa mùa xuân, như người ta rộn ràng cho kịp đón Tết, da thịt tôi cũng rộn ràng để kịp cơ hội bình yên. Sự bình yên do thời gian dài tích lủy và cất giữ. Bây giờ tôi đã có thể suy nghĩ về anh, nhớ đến anh, mà không bị cảm giác lụy ngã, bị sự tiếc nuối và nỗi buồn như thể kinh niên vây bám. Hay vì hôm nay trời lạnh, và tôi không đội nón hay mang bao tay, nỗi buồn và sự tiếc nuối chắc đã được đẩy ra hai vành tai đang trơ trọi với trời đông lạnh. Cơ thể tôi nó ngộ là vậy. Nó không cần biết tôi đang đau nỗi đau gì, sự buồn phiền từ đâu ra, nó chỉ cần biết thân chủ nó đang có một khối không lành thì nó tìm cách đẩy cái thứ không lành mạnh đó vào một nơi nhất định của cơ thể để cách ly nếu không thể triệt tiêu và tống bỏ. Như lúc trước, những lúc không thể chống chọi được với bản thân, tôi hay cắt những nét dài trên tay mình. Tôi thà chịu đau da thịt chứ không thể đương đầu với cảm giác lạc lõng và tuyệt vọng. Đến giờ tôi cũng không biết cái nào có hiệu quả tốt hơn, tự tổn thương (self mutilation) hay là thuốc men (medication). Bạn có bao giờ để ý đến hàng loạt side effects của thuốc không? (Mà sife effects dịch ra tiếng Việt là gì nhỉ?) Nó buồn cười lắm, cái thuốc bạn uống để trị depression có thể đưa đến ý nghĩ tự tử. Điều thú vị tôi học được là không có loại thuốc nào, precription hay over the counter, là hoàn toàn vô hại, cho nên thuốc nào cũng vậy, nó sẽ sanh bệnh đồng thời nó trị bệnh. Ví dụ như, nhiều nghiên cứu (tôi không nhớ là đọc nó ở đâu) phát hiện rằng những người nghiện ma túy (cocaine, lsd, etc), tuy họ bị cái bệnh nghiện (và nghiện đích thật là một cái bệnh chứ không phải là một thói quen nói bỏ là bỏ) nhưng cái nghiện ấy đồng thời cũng giúp họ kiềm chế những triệu chứng của depression, schizophrenia, etc., vì thường người nghiện cũng mắc bệnh khác như trầm uất và hoang tưởng. Cho nên cái ranh giới giửa tốt và xấu nó mơ hồ lắm. Cái thuốc aspirin mà người ta thường mua ngoài chợ để uống khi bị sốt hay nhức đầu có khả năng giúp cơ thể ngừa cụt nghẽn (clot?), giúp máu lưu hành trong mạch tốt hơn, nhưng nó cũng hạn chế khả năng đông lại của máu, dễ dẫn đến việc xuất huyết trầm trọng.

Nói đến đây mới nhớ, mình còn nhiều bài vỡ cần đọc. Muốn siêng năng viết blog, nhưng đầu óc bây giờ toàn những thứ đang học, chưa học, cần học, và chả bao giờ có đủ thời gian để học, nên chịu. :( Lâu lâu làm liều, như hôm nay, thấy rất vui.

No comments:

Post a Comment