Thursday, February 11, 2010

lảm nhảm ngày nắng chói

Tết ở nơi khác ra sao nhỉ? Ở đây càng ngày càng...không có. Khi ba còn sống và khỏe thì còn làm các món ăn Tết như dưa chua, thịt kho trứng, hủ qua nhồi thịt, để đũ ba bàn đồ ăn, ba cái ly hương, ba bình bông, 9 chung nước (thay rượu), 9 nén nhan, và đúng ba ngày, muốn ăn thì phải đợi cúng hết cây nhan mới được ăn. Và vui nhất là anh em ai cũng cố gắn về nhà mấy ngày Tết. Năm nay Tết đến hôm nào tôi cũng không để ý. Nhà cửa cứ bề bộn, vắng tanh. Mà cũng chả hứng để Tết với tùng.

Nhưng điều cũng có việc để vui. Mấy năm nay anh không có liên lạc với tôi. Anh là loại tình yêu một chiều dai dẳng cứ bám ríu con tim. Anh là cái gì tôi cứ không bỏ được, cầm lên chẳng thấy mình có gì, bỏ xuống thì bị thiếu mất. Không phải vì anh ruồng bỏ tôi, nhưng vì tôi vồ vực, tham lam, một khi anh mở miệng liên lạc với tôi, tôi sẽ coi đó là sự thân mật và tôi sẽ gửi anh một ngàn cái lá thư dài một ngàn trang, sẽ kể cho anh nghe một ngàn chuyện trong ngày với dư một ngàn cảm xúc và suy nghĩ tứ tung. Anh không phải là người như thế. Anh rất từ tốn, cẩn thận, nhất là trong vấn đề tình cảm. Anh thật chững chạc, và phản ứng của anh với sự bồng bột và tiêu cực của tôi bằng sự im lặng. Nhưng tôi cứng đầu, không chịu khuất phục với sự im lặng của anh. Tôi cứ viết những lá thư thật dài, nhét đầy tình cảm bồng bột của tôi, và cứ gửi chúng cho anh. Chúng thành những con mèo hoang, lang thang vào nơi nào đó rồi đi đâu mất. Nhưng, rốt cuộc anh cũng liên lạc với tôi. Hôm tôi bán sách, anh có thư cho tôi, anh nói anh mua nữa, và anh khen tôi, good job. Chỉ hai chử good job, làm tôi vui như đi trên mây. Ngày hôm đó tôi đi bước nhẹ hơn, đầu hình như ngẩn cao hơn thường ngày, tôi cười tươi hơn, và cười nhiều hơn. Kỳ quặc thật. Chỉ hai chử, có giá trị gì, đối với anh chúng cũng vô nghĩa như khi anh ho hay hỉ mủi, sao với tôi chúng có nhiều tác động đến thế.

Và vui nữa. Hai tuần trước nhận được quà bạn gửi tặng từ Utah, hai quyển sách của Mạc Can: Bầy mèo vô sinh và Phóng viên mồ côi. Sách mới toanh, mát rượi. Một niềm vui bất ngờ và quý giá. Muốn chạy ngay tới Utah kéo bạn đi uống cà phê và ngồi tán dốc.

Niềm vui nữa nữa là có bạn báo đã gửi cho một bức tranh được cực nhọc mang về từ nơi xa lắc. Kỳ này không dám ham muốn chạy đến chổ bạn đi cà phê vì ở đó bây giờ tuyết ghê quá, cuối tuần còn tuyết nữa, chắc tuyết chất qua đầu rồi. Thôi, đợi tuyết tan tôi sẽ sang thăm bạn.

Nhiều chuyện vui rồi thì phải chuyện buồn. Hôm nay bị tông xe. Sáng ra dậy đi học, xe bà hàng xóm trắng bách, đậu thò lò ngay phía sau xe mình mà không thấy, bỏ số de, đụng cái rầm. May mà không đụng mạnh, không ai ngồi trong xe kia. Tốt rồi, không có tai nạn, nhưng sẽ phải tốn tiền thêm cho bảo hiểm hàng tháng. :(

4 comments:

  1. Another happy new year:)

    I def won't have new year so cheers!

    ReplyDelete
  2. Năm mới hạnh phúc an lành qt nhé. Ở chỗ mình cũng không có không khí Tết đâu...

    ReplyDelete
  3. Năm mới với những hòai niệm thực là không biết khóc hay cười ;)
    Chúc qt một năm như ý nhé :)

    ReplyDelete
  4. chuc tat ca nam moi vui nhon va an lanh! :))

    ReplyDelete