Sunday, February 21, 2010

Thư gửi nhà thơ đã mất

Hơn 3 năm trước tôi đang trong giờ làm thư ký nhà thờ (hình như là đang edit bài giảng của ông cha xứ, mostly grammar, there was no content), nhận được thư từ một người bạn báo Thanh Tâm Tuyền vừa mất. Tôi buồn kinh khủng, vì lâu nay vẫn nuôi hy vọng sẽ có cơ hội gặp ông và được trò chuyện với ông, tôi muốn học hỏi thật nhiều thứ ở ông. Muốn đi đám tang, nhưng lúc đó không có tiền, đi lại bất tiện nên đành ngồi nhà. Chừng nửa năm sau có dịp dự đám cưới một người bạn ở St. Paul, đám cưới xong tôi chạy ngay ra nghĩa trang. Đến viếng thăm mộ bia của ông ấy vào một ngày trời nắng. Không biết ngày hôm ấy có được “vang vang trời xuân” không?

Thư viết sau lần thăm viến đó.

Thưa chú Tâm,

Tôi ngông cuồn cho rằng tôi sẽ là người làm cho thơ chú sống lại (hồi đó mới đọc Barthes nên cứ đinh ninh rằng đọc giả là trời), nhưng tôi quên nó đã không bao giờ chết. Và sự mạo nhận đó mới là cái chết của tôi. Tôi đến thăm bia mộ chú để hoàn thành một lời hứa với bản thân, để làm quen với một người trước giờ tôi chỉ có thể đứng đằng xa nhìn, mà tương tư, mà nhung nhớ. Cái chết của chú là cái chết của niềm hy vọng rằng một ngày nào đó, tôi sẽ có thể gặp được chú, và tôi sẽ cùng trò chuyện với chú, và chú sẽ kể tôi nghe những bí mật về sự lạnh nhạt và vật vã của những con người cô độc thời chiến.

Xem ra, quan hệ giữa tôi với chú là quan hệ của những sự sống và sự chết.

Tôi không gặp chú được khi còn sống, thì cứ đến thăm chú lúc đã chết, như khi tôi cầu nguyện với Chúa Kitô tôi đầy tự tin, chấp nhận hết những hèn nhát và khiếm khuyết của mình vì tôi chắc rằng Chúa đã biết như thế nhưng vẫn thương tôi hèn mọn. Chú, khi chết, cũng thế, để tôi có thể tiếp tục sống bình an.

Chú Tâm ơi, tôi nhớ chú biết chừng nào.

Tôi tưởng tượng hình như mình đang gặp được chú trong ánh mắt của những người tôi chưa từng quen biết nhưng lại nhận ra họ. Như tôi đang còn sống nhưng vẫn nhận ra cái chết khi nó đi ngang.

Tôi tin rằng ở Thiên Đường có dành chổ riêng cho các nhà thơ mà tôi thích, và biết đâu, nếu tôi sống tốt, khi chết đi sẽ được ngồi nghe họ kể về thơ mình.

Xin chào biệt chú. Mong chúng ta sẽ có ngày gặp lại.

Quân.

No comments:

Post a Comment