Thursday, February 18, 2010

Lại một ngày như thế

Hôm nay muốn viết một lá thư thật dài cho anh Kh. Khuya im thinh thít, mệt nhưng không thể ngủ, ngồi suy nghĩ mong lung. Biết rằng viết cho anh anh cũng sẽ không lên tiếng. Anh chỉ dùng email để liên lạc với tôi, nghĩa là anh muốn giữ một khoảng cách thật xa. Cũng đúng, có ai sẽ biết làm gì với cái bất bình thường như tôi, cái khối lửa xem như lúc nào cũng phừng phực, không biết nó sẽ sửi ấm hay đốt nhà. Thôi, thì cứ nhớ, và cứ viết, họa may có ai đó đọc được, sẽ lên tiếng trả lời lá thư này dùm anh (dùm tôi).

Anh Kh,

Em nhớ anh. Nhớ lắm. Như sa mạc bổng chợt nhớ mưa.

Nhớ anh nhất vào những ngày trời nắng, những buổi chiều gió lộng, con đường cong mình theo hướng gió cuốn. Nỗi nhớ bóp chặt buồn phổi em rồi, nhưng hơi thở đã không còn quan trọng, phổi muốn thở thì cứ thở, không muốn thì cứ thôi, em không màn lắm. Cũng không màn mấy đến những thứ khác trong đời, những trách nhiệm, quan hệ, tình yêu. Quá khứ và tương lai chỉ quay quanh cái châm duy nhất là anh. Cuộc sống không còn được đếm bằng ngày tháng hay bước đi. Không có cái gì cả, chỉ có anh. Sáng nay em bắt xe điện lên trường. Bao nhiêu người chen nhau đứng chật tàu xe, đông người như thế sao em vẫn thấy thật cô độc. Xe chạy trên đường rầy sắt rầm rầm, ngừng lại ở các trạm xe chỉ vài giây cho hành khách lên xuống, những căn chung cư thay phiên nhau thò đầu ra chưa kịp chào hỏi đã phải chia tay, em lại muốn khóc. Mà không. Không phải khóc. Không có gì phải khóc. Phải nói là em muốn ho, ho cho phổi bớt nghẹt, họa may ho sẽ tống ra được những lời nói yêu thương, của em, hay, mộng mơ mong ước, của anh. Em cũng muốn gào lên thật lớn, gào lên và đập phá, cho đỡ cảm giác bất lực trước nỗi nhớ triền miên và dai dẳng như chu kỳ kinh nguyệt.

Anh không bao giờ lên tiếng. Vì tôi không còn quyền để yêu. Làm sao tôi có thể yêu một người không phải chồng, không phải con? Tôi có thể ích kỉ như vậy sao? Mà anh có bao giờ yêu tôi đâu. Anh từng lo lắng cho tôi, lo nhiều lắm, chúng tôi gần gủi lắm, tôi có thể kể cho anh nghe tất cả những cảm nghĩ của mình và hỏi anh bất kỳ điều gì, dù là điều riêng tư và cá nhân nhất, tôi cũng có thể hỏi, vì với tôi anh không che dấu điều gì. Nhưng có điều tôi vẫn cảm thấy anh cho tôi chưa đủ, rằng trái tim anh vẫn nằm ở đâu đó, nên tôi cũng giữ lại trái tim mình. Tôi không nói với anh những điều thật sự cần nói, khi anh đến thăm tôi tôi không vượt qua được tự ái và thói quen phản ứng bằng im lặng của mình. Anh cũng không nói gì, có lẽ vì anh cũng không có gì để nói. Mà nói sao cho hết, những thứ người ta dùng im lặng để lấp đầy.

Xe ngừng rồi. Đến trạm em phải xuống. Em để lại sự cô độc trên xe, hẹn cuối ngày gặp lại. Nỗi nhớ vẫn là người bạn trung thành. Bạn với tôi lại rút người vào cái áo khoác dầy cộm, hít một hơi thở dài ra dấu với cuộc đời rằng chúng tôi đã quay trở lại, rồi mở cửa bước ra, nhập vào dòng người đang sền sệt chảy.

4 comments:

  1. Giọng văn lẫn từ ngữ hừng hực bạo dạn, nhưng mình đọc vào thấy nỗi nhớ/buồn cuốn ngang như gió, không rỉ rả ứ đọng hay lầm lì nặng trĩu. Rất là qt.

    Đọc tới câu "dòng người sền sệt chảy", gai gai. Such a scary image.

    ReplyDelete
  2. hi vo.ng kho^ng pha?i la` tha(`ng Do Kh. che^'t tie^.t ma(.t chuo^.t kia

    ReplyDelete
  3. haha, hú hồn, may mà không phải.

    ReplyDelete