Thursday, December 31, 2009

Đông nơi đây

chiều hôm nay không có nắng, không có tuyết rơi, cũng không có gió. chỉ có lạnh. và sự ray rức cần thiết làm một điều gì đó có ý nghĩa. nên tôi đi chụp hình. :) chạy ra đến bờ hồ Michigan, tình cờ nhìn thấy con thuyền bé nằm im dưới tuyết và băng đá lô nhô như một hàng người co ro khốn khổ, tôi vui vô cùng. thì ra khi mình có thể nhìn thấy một điều khác lạ trong những cảnh vật bình thường cảm giác nó sung sướng đến như vậy.
























nỗi nhớ mùa đông


(chef Jehangir Mehta; www.graffitinyc.com)

không hiểu vì sao tôi thường chỉ thích dạng đàn ông ca ốm. chắc vì quá khứ đói. đêm qua là lần thứ ba tôi mơ thấy bạn. lần đầu tiên tôi mơ thấy bạn, chúng ta đã làm tình, thật nhẹ nhàng, hai tấm thân trần trụi ôm chầm lấy nhau cho đở nhớ. trong giấc mơ ấy bạn ôm tôi như John Lennon ôm Yoko Ono. tôi đã không muốn thức dậy từ giấc mơ ấy.

trong giấc mơ thứ hai chúng ta không làm tình, tôi không được nhìn cơ thể bạn mong manh và gậm những ngón tay xương. nhưng nó lấp đầy nỗi nhớ, một nỗi nhớ mơ hồ nhưng dầy đặc như làn sương mai mùa đông. trong giấc mơ ấy, bạn đưa cho tôi một ly nước, và bạn đã ôm chầm tôi trong vòng tay lều khều của bạn, tôi thỏa mản đến bật khóc. nắng sáng chói vào bắt tôi phải tỉnh giấc, đó là lần đầu tiên tôi thấy ghét mặt trời và ước gì cuộc sống cứ là đêm dài luôn mãi.

giấc mơ thứ ba sẽ là tối nay. nó sẽ tiến diễn như thế này:

tôi đưa bạn đến Washington D.C. tôi chưa từng tới nơi ấy, nhưng tôi thích nhìn những hình ảnh mùa đông ở đó và tôi chọn nó làm điểm hẹn của chúng ta. tôi dẫn bạn đi dạo Tidal Basin, nơi mà mùa xuân nào cũng rực rỡ hoa anh đào với hàng ngàn du khách. chúng ta dừng lại ở một ven bờ, nhìn qua bên kia là ngôi Jefferson Memorial, trước mặt là một làn sương trắng tinh đang xóa dần ranh giới giữa trời và đất, xóa đi luôn cả phân biệt giữa thật và mơ. xung quanh chúng ta là một màn tuyết trắng. dưới một tàn cây anh đào còn đang êm đềm ngủ là một hàng ghế trống, chúng ta đến ngồi dưới tàn cây đó, cái chăn tuyết dầy đang ấp ủ cảnh vật chung quanh cũng đấp lên tôi và bạn một thinh lặng ấm nồng, gần gũi.

trong giấc mơ này tôi và bạn không ai nói điều gì. tôi không tưởng tượng được bạn sẽ nói gì. cũng không muốn, vì nếu tôi để bạn có suy nghĩ và tiếng nói thì tôi phải nhường bộ một phần cho hiện thực, mà như vậy thì không được, không thể có chút hiện thực nào trong giấc mơ của tôi, nó sẽ hủy diệt tất cả. bạn không cần lên tiếng. tôi cũng không cần nói điều gì. vì tôi chưa đủ táo bạo để có lời nói. chỉ có nỗi nhớ, thèm khát, và lì lợm.

Wednesday, December 30, 2009

những bài học năm năm

đọc blog bạn thấy có bài viết về chặng đường 5 năm, tôi cũng bắt chước viết theo. :)

hôm qua đến nhà một đứa bạn, đã lâu không có dịp ghé thăm, cũng nhớ nó. Tôi quen nó không lâu, nhưng tôi thương nó như chị em ruột. Nó rất chửng chạc và cứng rắng, nhưng ở nhiều khía cạnh nó cũng rất ư là ngây thơ. Ba năm trước, khi chúng tôi mới quen nhau, tôi thường hay sữa bài dùm nó (nó lúc đó đang học tiếng Anh nên những bài luận văn đều mang đến tôi sữa chính tả), một lần đang ngồi sữa bài nó chợt hỏi tôi, những người đàn ông đồng tính thì làm tình như thế nào? tôi định bật cười nhưng kịp nhớ là nó đang hỏi thật. tôi bảo, thì trên cơ thể con người mình có bao nhiêu cái lỗ là có bấy nhiêu cách để làm tình. nó mở mắt tròn xoe, nửa ngờ nửa tin. nó là như vậy, trước khi quen tôi nó cứ đinh ninh rằng giới trẻ bên Mỹ sao ăn chơi phè phởn hơn nhiều so với Việt Nam vì ở Việt Nam người trẻ không có rượu chè bê bết như vậy. lúc đầu tôi cũng không tin được là ở trên đời còn có người ngây ngô như vậy, nhưng cũng hiểu được vì từ nhỏ đến lớn nó được gia đình đùm bọc, lớn lên lại vào tu viện học với các sơ (các sơ rất nhiều lần kêu nó đi tu theo sơ) nên thế giới của nó cũng nhỏ bé và phẳng lì. nếu chúng tôi quen nhau vào thời gian sớm hơn, chỉ cần sớm hơn một năm, tôi với nó đã không thể làm bạn với nhau, vì tôi đã sẽ không có kiên nhẩn để ngồi nói chuyện với nó. vì sớm hơn một năm tôi chưa đã học được bài học rằng hiểu biết về thế giới không đồng nghĩa với hiểu biết về cách làm người. nhưng may mắn cho tôi là thời gian tôi quen nó, tôi đã trưởng thành hơn một tí, đã có thể nhận biết rằng phẩm chất con người không nằm trong kinh nghiệm sống, luôn cả quan niệm chính trị hay tôn giáo. một người có thể biết rất nhiều về thế giới bên ngoài, rất liberal về mặt chính trị, nhưng lại rất e hẹp trong tấm lòng, trong trái tim của họ. bạn có thể biết nhiều nhưng nếu bạn không hiểu gì về bản thân thì chắc bạn cũng không mang hạnh phúc tới được cho ai. và ngược lại, những người mà (trước đây) tôi cho là bình (và tầm) thường lại là những người rất đáng cho tôi kính nể và quý trọng. trước kia tôi cứ đi tìm thế giới rộng, nhưng bây giờ tôi chỉ đi tìm trái tim rộng. tôi cũng không ngờ thời gian và sự thất vọng đã giúp tôi học được một bài học quý giá.

bài học nữa tôi học được là khám phá về khả năng tồn tại của mình. năm năm trước tôi sống rất khổ sở với bản thân. mỗi nỗi đau, mỗi lần bị người tình ruồng bỏ, mỗi lần thất vọng, mỗi lần cãi nhau với bạn bè, là mỗi lần tôi bị dày vò, chán chường, mệt mỏi. tôi thường hay bị trầm uất, thường lang thang khắp phố, có đêm ngủ luôn cả ở ngoài công viên, đêm khác mua rượu về nhà rồi uống đến ngủ không được thức không xong. cứ tưởng chừng như trên cuộc đời này không còn cái gì đáng yêu, đáng sống, luôn cả chính mình. lúc đó tôi không nghĩ là mình sẽ sống thêm được năm năm nữa, cứ đinh ninh rằng sẽ bị cùng cực và cạn sức bất cứ lúc nào. tôi đã bỏ rất nhiều thời gian tưởng tượng đến lúc mình tự kết vì không còn chịu được nữa sẽ như thế nào. bây giờ thì hơn năm năm rồi. tôi vẫn sống nhăn răng. thế giới nội tâm của tôi đã bớt khùng, hú hồn. có những nỗi đau tôi không vứt bỏ được (như khi tình yêu phải đối diện với sự từ chối im lặng, hay cảm giác tội lỗi về cái chết của ba tôi), và đôi lúc chúng làm tôi ngộp thở, nhưng tôi vẫn sống, vẫn có thể vui, vẫn có thể toan tín cho những ngày sắp tới. tôi cũng ngạc nhiên với khả năng tồn tại này của mình, và hay thú vị nhìn ngắm nó, vì nó không xuất phát từ cái gì đó vĩ đại (như sống cho các con hay sống cho gia đình, vv, luôn cả khái niệm sống tốt cho bản thân cũng không phải) mà nó bắt nguồn từ lí do đơn giản duy nhất là vì tôi nhát gan--tôi sợ chết, sợ cảm giác trầm uất, sợ bị khối buồn kinh niên đè bẹp, nên tôi sống và tôi vui.

và cái tôi phát hiện ra nữa là tôi vẫn là người lòng vòng. vẫn thích đi lòng vòng. yêu lòng vòng. suy nghĩ và viết vẽ lòng vòng. kẹt cái là tôi đã không còn cảm thấy cần thiết phải thay đổi và làm tốt con người mình. mặc kế, nó như thế nào thì như, chỉ cần không phạm tội giết người cướp của là được.

Sunday, December 27, 2009

mất ngủ, nhớ kẻ lạ mặt

chắc vì hôm nay tôi đã tiếp khách bằng hai bình trà xanh pha đậm. gần sáu giờ sáng mà không chớp mắt được. đã làm hết các việt lặt vặt trong nhà. xem xong một cuốn phim. đọc xong một quyển sách. và thẩn thờ ngồi nhớ tới bạn. "The pistachio seller" đấy bạn. tôi tra tự điển, thấy pistachio được dịch là quả hồ trăn. nghe lạ quá. tôi chưa từng nghe qua từ này. sách này làm tôi nhớ bạn, bạn ạ. nói đúng hơn là nhớ cái bóng của bạn, cái âm bản của bạn, một hình thể được tạo bằng những phản ảnh, sự không có, bằng im lặng và thinh không. bạn hiện hữu thật rực rỡ trong tưởng tượng của tôi, rực rỡ hơn tình yêu hoàn hảo mà tôi đã dựng lên cho mình suốt gần mười mấy năm qua. tôi không cần nhiều, chỉ cần một mô hình, chẳng hạn như một khuôn mặt, một lời chào, một ánh mắt, hay một tình bạn dài gần qua một thập niên. sức tưởng tượng của tôi chắc không kém gì nhân vật trong câu truyện. một người đàn bà đôi lúc ngu xuẩn, đôi lúc thông minh, đôi lúc nhẹ dạ và khờ khạo, đôi lúc tinh ranh và cay nghiệt, đã nuôi nấng trong sức tưởng tượng và sự lì lợm của mình một tình yêu vốn không có cho đến khi nó phải trở mình mà chào đời. cuốn sách làm tôi đắc chí. nó như đang cổ vũ tôi tiếp tục tưởng tượng về bạn, rồi về tình yêu hoàn hảo nhất không hề có của tôi, với một người hình như trước giờ chưa từng để ý đến tôi, còn có thể là chê trách tôi nữa. nếu cô Waafa trong truyện có thể dùng mười ba năm để biến một tình yêu không có thành có, thì tôi cũng có thể dùng thời gian và sự lì lợm để có được bạn. thời gian chờ đợi bạn thành sự thật, tôi sẽ tiếp tục cho đi những cuốn sách. như một sự trả thù. tôi biết bạn yêu sách, chỉ vậy thôi. tuy biết chúng không hề liên quan gì đến bạn, và sự duy tồn của chúng không có khả năng tác động gì đến bạn. dù vậy, tôi vẫn phát tán chúng như Marco Fogg mang bán những cuốn sách của cậu hắn sau khi đã đọc xong, để tưởng nhớ người đã mất và để có thể tiếp tục tồn tại. khi tôi cho đi một quyển sách là tôi lại được gần gủi với bạn. tôi dư biết đó là mối quan hệ không lành mạnh, nhưng tôi có cảm giác rằng trong thái độ phá hủy ấy tôi có thể níu kéo một sợi dây nhỏ gắn liền tôi với bạn. chỉ vì tôi muốn nó là như vậy. khi tôi đã cho đi hết những cuốn sách,tôi sẽ thành người bán sách bạn ạ, như cuối cùng cô Waafa đã trở thành người bán pistachio, sự biến hóa cuối cùng để tình yêu của cô thành hiện thực.

Saturday, December 26, 2009

chuyện trong đêm Giáng Sinh

tôi biết, có lẽ câu chuyện sẽ trôi chảy và đẹp đẻ hơn nếu tôi bớt cứng đầu. nhưng trong cuộc sống hằng ngày ít có cơ hội cho tôi rạch ranh giới đúng sai, nên sự cứng đầu của tôi trong câu chuyện này cũng là cách tôi kết cấu những mảnh lẻ trong đời thường thành một hình thể để gọi là mình.

câu chuyện bắt đầu từ Henry, từ lúc tôi biết tôi sẽ có nó. lúc đó tôi và T có về nhà định nói với ba mẹ hắn, nhưng về thì bà ở trong phòng không ra nói chuyện, còn ông thì đi vô đi ra không nói năng gì, nên chúng tôi ngồi ở phòng khách im lìm, thấy ông bà không muốn nói chuyện nên thôi, cũng không cần phải nói. tôi dọn ra khỏi nhà ba mẹ, và T dọn ra với tôi. thế là một gia đình mới đã hình thành. hơn bốn năm ba mẹ T không nhìn cháu, cũng không nói chuyện với con trai. đi nhà thờ mỗi tuần, gặp chúng tôi mỗi tuần, nhưng ba T vẫn không nhìn tôi (không bao giờ nhìn thẳng vào tôi) hay hai đứa nhỏ. mẹ T thì ở nhà giữ trẻ nên ít thấy bà đi lễ cuối tuần, có lẽ bà đi lễ sớm. có một lần, cách đây cũng hai năm, tôi vô tình gặp bà ở hội trường nhà thờ, tôi chào bà, ""thưa bác." lúc đó Mary chưa đầy một tuổi, tay tôi ẫm Mary tay kia dắt Henry. bà quăn cho tôi cái nhìn như muốn đâm lũng người tôi, quát lên, "chào cái gì! mày lấy tiền nhà tao, chúng mày trả tiền cho tao, cái thằng đó là cái thằng phản bội, chào cái gì !" bị chửi như vậy lẽ ra tôi phải giận, phải chửi lại, phải làm ùm lên, nhưng không hiểu từ đâu tôi lại có được sự bình tỉnh lạ lùng. lẽ ra tôi đã phải nói, "tôi chả lấy một xu nào của nhà bà. T quen tôi chả cho tôi được cái gì. chúng tôi dọn ra anh ấy chả mang theo cái gì ngoài mấy cái quần lót lũng lổ. chính tôi, chính tôi đã bụng mang dạ chửa vẫn đi làm để trà tiền nhà, tiền ăn, tiền uống. tất cả, tất cả là do tôi làm ra. bà muốn đòi nợ à, về nhà mà đòi thằng con bà, không liên quan gì với tôi." tôi tức lắm, nhưng tôi chỉ nhìn thẳng vào mắt bà rồi mỉm cười, không nói trả gì cả, vì tôi thấy sao bà ấy tội nghiệp quá, hình như bà ấy đã tức giận đến điên cuồng. thì ra cả cái sứ đạo đồn rằng T lấy tiền nhà đi cho gái ăn (gái là tôi), đã bỏ ra rất nhiều tiền để đeo đuổi tôi, v.v. cho đến giờ bà vẫn thường hay gọi cho T để chửi mắng và đòi tiền. bà có dọa rằng sẽ vào văn phòng nhà thờ tìm tôi (lúc đó tôi còn làm thư ký cho giáo sứ), nhưng cha sứ không cho, và anh ba của T cũng ngăn nên tôi đã có thể làm việc an lành cho đến ngày nghỉ.

đối với T, chuyện bị ba mẹ từ bỏ là một vết thương rất lớn. lúc ban đầu mỗi lần mẹ gọi là mỗi lần T khóc. bây giờ thì đỡ rồi, chắc khóc hoài đã thành chán. phần tôi thì tôi coi như không có liên quan gì đến mình. con tôi có dư tình thương, không cần ông bà nội, cũng chả cần thêm chú cháu. họ thương thì nhìn, không thương thì thôi, có mất mát gì. khi Henry còn mấy tháng tuổi T cứ lâu lâu lại nhìn con mà sụt sùi, thấy tủi cho thằng con không có tình thương của ông bà nội, bi kịch ghớm. tôi cho T thời gian để chấp nhận những cảm xúc của mình, rồi tôi bảo T không được khóc lóc, và nhất là không được khóc tủi cho thằng con. tôi dùng chử cấm, tôi bảo, "Em cấm anh, không được tủi thân cho thằng con." tôi ghét cái cảm giác tội nghiệp, nhất là khi con nó không cần cái thứ ấy. mình tội nghiệp con, mai mốt nó sẽ tưởng rằng đó là sự mất mát thật.

từ lúc bị bà ấy mắng nhiết trong nhà thờ đến giờ, tôi không bao giờ nhìn mặt họ và cũng không nhắt gì về họ với T. tôi biết sự tự ái không phải là một việc tốt, nhưng nó là cái tôi có, và cái tôi dùng để bảo vệ mình khi đối diện với vấn đề gia đình T. nhưng tôi biết T thương gia đình, nhất là mấy đứa cháu. giáng sinh năm nào T cũng mua quà và tối đến thì mang đến nhà hai anh treo trước cửa, không dám vô. tôi làm quen với mấy đứa cháu bằng cách xin làm giáo viên dạy một lớp tiếng Việt vào mỗi chủ nhật ở nhà thờ. nhà T đông cháu, và đứa nào cũng dễ thương lắm, rất hiền và giàu tình thương. đứa nào cũng yêu thích Henry và Mary, và chúng tiếp nhận tôi một cách tự nhiên và ân cần. tôi làm bạn được với chúng rồi dần bắt đầu nói chuyện với ba mẹ chúng. hai người anh T không ghét gì tôi, và tôi nghĩ lí do trước đó họ không nói chuyện qua lại gì với tôi vì họ không biết mở miệng như thế nào và không biết tôi muốn gì ở họ. quen rồi thì tôi mới thấy, thật ra họ cũng rất ân cần và thương yêu T.

cho nên đêm Giáng Sinh họ bảo chúng tôi đi lễ xong thì lên nhà anh ba ăn chút rồi về. họ không nói là sẽ có ông bà nội ở đó, nhưng tôi cứ đinh ninh sẽ có chuyện, đã đến trước cửa mà không muốn vô. quả thật lúc chúng tôi vào nhà thì thấy ông nội ngồi trên sofa. ông không nhìn chúng tôi, cũng không nói gì. tôi cũng im lìm, để xem ông làm sao. tôi có định chào hỏi ông, nhưng tôi bắt ông phải nhìn tôi, phải chấp nhận sự hiện diện của tôi. tôi cứ đứng kế bên, đợi ông nhìn tôi, nhưng đứng một hồi ông vẫn không nhìn nên thôi, tôi đi vào bếp kím việc làm để khỏi phải đứng không. tôi nghe T dẫn con đến chào ông nội, nghe ông nội hỏi tên cháu, ôm hôn cháu, và hỏi cháu có đói không, tôi mừng vô cùng. rồi mẹ T vào. tôi đang đứng dưới bếp với hai bà chị dâu. hai bà chị thay phiên nhau, "thưa mẹ." tôi làm thinh, tiếp tục lặt rau chả hỏi han gì ai. bà đùng đùng vào phòng, đùng đùng đi ra, đùng đùng mặc áo, đùng đùng ra về. vợ của anh thứ ba chạy vào bếp thỏ thẻ với tôi, "tự nhiên đi nhé. chào mẹ một tiếng. không chào bà giận đó." tôi gật đầu, dạ, rồi im. tôi lẩm bẩm, đã chào rồi, đã bị chửi rồi, sẽ không có lần thứ hai. thế là cả nhà lao nhao, T lại khóc, các cháu lại hoang mang không biết chuyện gì xẩy ra, cứ hỏi con bé lớn tại sao Henry và Mary phải về. tôi thấy T khóc, tôi lại tức, không cầm được bức xúc của mình. chúng tôi mặc đồ cho con, định ra về nhưng hai ông anh của T không cho về, bảo là dù sao thì mẹ cũng về rồi, chú mày ở lại chơi chứ về nữa thì còn ai. ba T lúc đó cũng đến, cởi áo lạnh cho hai cháu, nhìn tôi nói, "Hai đứa ở lại, không đi đâu hết. Mẹ về thì kệ mẹ. Cởi áo cho cháu ra đi con (ông gọi tôi bằng con), ra ngồi xuống lấy đồ cho con nó ăn." Tôi thấy họ có ý, và không muốn sự việc thêm kịch tính nên tôi lấy bình tỉnh, ngồi xuống bàn và nói chuyện với mọi người như bình thường. ông anh cả cầm chai bia, cụng chai với ông anh thứ ba, vừa cười vừa nói, "thôi, tôi với chú uống, chúc mừng chúng ta đêm nay vào sổ đen." tôi không biết lúc này có phải là lúc để tôi lên tiếng không, nhưng tôi cũng uống, và nói, "ừ, uống để cám ơn hai anh đã đồng lõa và chứa chấp kẻ phạm tội." họ uống, không nói gì. tôi không nói thêm. bà chị dâu mang ra dĩa trái cây. ông anh cả hỏi, "Có sầu riêng không?" bà chị dâu bảo, "Không có sầu riêng. chỉ sầu chung." Cả nhà cười. Ông nội bảo, "Bây giờ thì sầu chung, chứ hồi nữa về thì sầu riêng là cái chắc." Chúng tôi cười với ông, rồi ông cũng uống. Bà chị dâu bảo, "tối nay ông nội về bị điếc lỗ tai. ông nội nhớ nhét hai cục bông gòn vào lỗ tai." Ông nội cười, "có luyện công rồi." tôi cười với mọi người, nhưng hình như tiếng cười của tôi không chứa đựng sự cay đắng và buồn bả như của ông và hai người anh.

quyền năng của một người mẹ khủng khiếp là như vậy. tình thương của họ là một tàn cây khổng lồ có thể ấp ủ và che chở cho con đến hết đời, đồng thời có thể cướp hết tất cả ánh sáng của những mầm non khác trỗi dậy dưới tàn cây đó. mẹ tôi cũng như thế. tình yêu của mẹ mảnh liệt, nhiều lúc tàn khóc, nhưng không có nó thì tôi đã không được sinh ra, đã không lớn lên, đã không phải là tôi nữa. có một thời gian dài T như cái xác không hồn vì bị mẹ ruồng bỏ. tôi có cảm giác như trong người anh là một cái hố đen, anh bảo tôi nằm trong tim anh nhưng trái tim anh ở đâu tôi không thấy. mỗi lần tôi thử nhìn vào chỉ thấy sự trống không dầy đặt. đến thời gian chúng tôi dọn về tiểu ban khác, đi xa thật xa và bận bịu với những trách nhiệm mới tôi mới thấy T từ từ lành lặn lại.

nếu như đêm hôm đó tôi ngẩn mặt lên chào bà thì câu chuyện sẽ ra sao nhỉ? tôi không biết. có thể nó sẽ khác. có thể câu chuyện đã được kết thúc. nhưng vì tôi cứng đầu (vì tôi tự ái?), tôi không nhượng bộ. tôi có làm gì sai đâu? tôi không nghĩ rằng chỉ vì mình là người lớn thì bọn nhỏ phải lễ phép với mình. nếu muốn bọn nhỏ tôn trọng và lễ phép thì người lớn phải biết tôn trọng bọn nhỏ, phải chứng tỏ rằng mình đáng được tôn trọng. nếu người lớn cà chớn thì cái lễ phép đã không còn ý nghĩa. đó là cái lẽ tôi dùng để biện minh và bảo vệ cho sự cứng đầu của mình. tôi không nhượng bộ.

Tuesday, December 22, 2009

Tìm đọc trong ngày Giáng Sinh. Merry Christmas everybody!

hôm nay chính thức dùng laptop mới để blog. laptop ơi, tao yêu mày dễ sợ! mày tân tiến và bóng lưỡng!


đã đọc xong Moon Palace. suy nghĩ đầu tiên khi vừa đọc hết trang cuối: đúng là của thiên trả địa. không biết muốn khóc hay cười. thấy thật uỗn phí những cơ hội trời cho anh chàng Marco, nhưng rồi chắc cũng không sao, vì không phải lần đầu tiên anh ta tay trắng, anh ta nhất định sẽ sống sót và sẽ có lại những gì anh ta muốn có. cứ theo cái luật tư nhiên mà anh ta đã phát hiện cho mình. đọc đến đoạn cuối tôi rất mừng là Kitty, cô bạn gái hình như là gần thánh cho đến lúc cuối, khi cô lựa chọn cho riêng mình, đã quyết định không quay về với anh ta nữa. Kitty cuối cùng đã bù đắp phần nào cho những nhân vật nữ khác trong truyện: người mẹ bị xe bus tông, bà nội khùng, bà cô nghiện rượu và cũng tưng tưng.

vừa đọc xong Moon Palace lại thấy thư viện bày trên kệ Totem Sói, nhớ là đã đọc review đâu đó trên mạng nên mượn về, nhưng lại thấy ngán vì mấy tháng nay toàn đọc của(về) đàn ông, nên không muốn đọc nữa. ngán đàn ông rồi. nhớ là thư viện có cuốn tiểu sử mới về Jean Rhys, tác giả của cuốn Wide Sargasso Sea yêu thích nên mượn về đọc. nhìn hình không cũng vui vui. đến thư viện lần này vô tình tìm được một quyển, "the pistachio seller" truyện dịch từ Arabic của một nữ tác giả tên Reem Bassiouney. mở bìa cuối ra xem thấy hình tác giả mà giật mình, sao cô ấy giống đứa bạn hồi nhỏ. con bạn tên Meral (hay Myral nhỉ?), người Thổ Nhỉ Kỳ, người nhỏ con nhưng mature trước tuổi. mặt cũng trái soan, cũng cái cằm chẻ, đôi mắt to và nâu thẩm. da nó cũng trắng như tuyết, lúc nào cũng mịn và mát như vậy. lúc đó bọn tôi mới vừa học xong tiểu học, đâu chừng 12, 13 tuổi, tôi đù như khúc củi, chả biết bạn trai bạn trẻ là gì, còn Meral thì diện lắm, son phấn rất sành điệu và lúc nào cũng có một thằng bạn trai lớn tuổi hơn, hầu như là đứa nào cũng là trung học cả. mẹ tôi không thích tôi chơi với Meral vì nó "quậy," nhưng trong xóm chỉ có tôi với nó, like the odd couple. Meral và tôi khác nhau hoàn toàn. tôi thì không biết gì ngoài học, còn nó thì không biết gì về học. tôi hay làm bài dùm cho nó, còn nó thì giúp tôi bớt cô đơn. nó rất thông minh, loại thông minh sành đời mà đến giờ tôi vẫn không hiểu làm sao nó có được khi còn quá nhỏ như thế. ba mẹ nó thường hay tâm sự với tôi rằng họ lo nó sẽ hư hỏng, nhất là ở nước Mỹ này, văn hóa lẳng lơ không trật tự. đến lúc chúng tôi lên high school, mùa hè năm đó bổng dưng tôi không thấy nó nữa. tôi thì bận học hè, ngày nào cũng về trễ nên không qua nhà nó như tôi vẫn thường qua. không hiểu sao tôi cũng không nghĩ đến việc đó, đến khi một hôm đi ngang nhà nó không thấy xe đậu ngoài sân như thường ngày, rồi vào gỏ cửa cũng không thấy ai, hỏi một đứa khác trong xóm mới biết gia đình nó đã về Thổ Nhỉ Kỳ rồi. từ đó mất liên lạc, lâu lâu thì nghĩ đến nó, không biết bây giờ nó ra sao, có lớn lên làm một người phụ nữ tốt như ba mẹ nó mong muốn, hay nó lại như tôi.

sắp hết tháng 12. tháng 12 đã gửi đi quyển Brazil của John Updike. tháng 1 sẽ có cuốn khác để tặng cho bạn nào nghiện sách. chỉ tiếc là không có sách tiếng Việt nào đáng giá!

Saturday, December 12, 2009

Lảm nhảm ngày rất lạnh

Lại mấy hôm liền không ngủ được, lên giường nằm suy nghĩ đâu đâu rồi bò dậy lên mạng, cũng lang thang trên mạng đâu đâu. Đọc các thứ nhảm nhỉ rồi xem hình các siêu mẫu mặc áo cưới. Tôi có thói quen lâu lâu lại thích ngấm áo cưới hoặc hình cưới của người khác. Thường thì không có lí do gì đặc biệt ngoài việc tôi thích nhìn ảnh cưới, nhất là các bộ áo cưới, sau đó là các bó hoa, rồi đến những tấm ảnh cưới nói chung. Lần này lang mang xem hình áo cưới chắc vì mới nhận được tin một người bạn trai cũ sắp cưới vợ. Nhận được tin tôi không buồn, cũng không vui cho hắn, chỉ nghĩ đến những chiếc áo cô dâu. Có một lần khi bàn về đám cưới với một bạn trai (khác, cũng cũ), tôi có nói tôi sẽ mặc một bộ áo cưới màu xanh da trời, không trắng tinh như người ta thường mặc, không phải vì tôi muốn khác người mà vì tôi (lúc đó, 18 tuổi) phản đối khái niệm trong trắng, trinh tuyền được biểu tượng qua màu trắng. Bây giờ già hơn chút (xíu), không còn một mực khăn khăn phải sống theo l(ý) tưởng nữa, nên khi nghĩ đến áo cưới tôi đã chấp nhận màu trắng, vì càng nhìn tôi càng thấy nó dễ thương, vì màu trắng tự bản thân nó đã là sự tổng hợp của rất nhiều màu và nó không đại diện cho điều gì, chính nó đã bị xã hội cướp đoạt và lợi dụng.
Đối với tôi, việc cưới hỏi là việc rườm rà không cần thiết nhất. Phần nhiều nó là cơ hội cho người ta khoe của, khoe dâu, khoe rễ, để được "nỡ mặt nỡ mài với bà con." Cho nên tôi đã bỏ mặt người khác nói gì, tôi và T. dọn ra sống chung với nhau không cưới hỏi gì cả. Tôi biết ba mẹ buồn, vì họ cũng muốn có được cơ hội hãnh diện với bà con bạn bè, tuy không có được thằng rễ ngon cơm nhưng việc gả con cũng là một đại sự. Nhưng tôi thấy nó phi lý quá. Lúc đó tôi và T chả đứa nào có tiền, làm một cái đám cưới dản dị lắm cũng là từ 10 đến 20 ngàn đô, đám cưới xong lại phải còng lưng ra trả nợ. Hơn nữa, cái đám cưới chỉ là cái thói quen của xã hội, chứ bản thân nó không giúp người ta yêu nhau hơn hay sống với nhau bền vững hơn. Chung quanh tôi có rất nhiều người đã bị gia đình tan vỡ ít nhất là một lần, như vậy đám cưới để làm gì nếu hạnh phúc giữa hai người trong tương lai không phải là điều tuyệt đối? Cũng vì lý do đó mà chúng tôi cũng không đeo nhẫn.
Tôi nghĩ, chính vì không ai biết trước được tương lai mỗi người sẽ thay đổi như thế nào nên tôi không dám chắc được việc gì. Tôi không chắc tin là tôi sẽ không như má tôi, đã qua hết 3 đời chồng. Tôi cũng không chắn chắn là tôi sẽ như má, cắn răng chung sống với ba tôi mấy chục năm chỉ vì muốn các con mình có cha. Có thể một lúc nào đó, tôi sẽ yếu đuối. Hoặc anh sẽ yếu đuối. Nếu cần, tôi sẽ bảo vệ hạnh phúc cho bản thân, vì hạnh phúc và sự trưởng thành của con còn tùy thuộc vào khả năng tôi tự tìm hạnh phúc và sự trưởng thành cho riêng mình. Đó không có nghĩa là tôi sẽ không cố gắn bênh vực và gìn giữ cái gia đình (bất hợp pháp) của tôi.
Nói dai nói dỡ vậy, nhưng tôi ngạc nhiên rằng lâu lâu cũng phát hiện mình len lén mơ mộng đến một cái đám cưới. Nhất là những lúc chúng tôi gặp khó khăn hay những lúc tôi cảm thấy thất vọng với chính mình và với cuộc sống. Mà chính sát hơn là tôi chỉ mơ mộng đến việc tôi mặc áo cưới thôi, chứ việc tiệc tùng, lễ phép gì thì tôi không nghĩ tới. Tôi không hình dung được mình mặc áo cưới sẽ như thế nào. Nghĩ tới nó cũng làm tôi vui vui. Viết về nó thì vui vui hơn tí.

Friday, December 11, 2009

Cần bao nhiêu cuốn sách mới xây đuợc nhà?

Lâu rồi tôi đã bỏ lơ cái blog buồn tẻ này. Chắc vì không hứng thú viết blog khi cái laptop bị virus, đánh tiếng Việt trở thành khổ sở hơn mọi khi, rồi còn có nhiều trang tiếng Việt không đọc được, mà khi không đọc được đã đủ bực mình, không them viết véo gì nữa. Nhưng có lẽ vì tôi là người vừa lười vừa làm việc theo hứng. Hứng lên thì làm, hết hứng thì ngưng, đến khi hứng trở lại thì làm tiếp. Cho nên lúc nào cũng có khối thứ làm dang dở, luôn cả sách cũng có cả chồng đọc nửa chừng, quyền nào cũng đọc mà không quyển nào đọc xong. Nhưng phải nói dạo này đọc nhiều, chắc vì thấy các bạn blogger bạn nào cũng mọt sách nên mình phải tranh thủ đọc theo cho nó vui. Vừa đọc xong quyển Brazil của John Updike. Đây là cuốn đầu tiên của John Updike tôi đọc, và rất thích. Bạn nào muốn đọc không? Tôi gửi cho. Trong hay ngoài nước cũng được, với điều kiện là sau khi bạn đọc xong, bạn gửi cho một người khác đọc, và bạn quây lại đây hú tôi biết bạn đã gửi nó đi đâu. Như vậy vui nha! Tôi là người rất yêu quý và tiếc nuối những cuốn sách mình có, rất ít khi tặng sách của mình cho ai. Tôi lại thích tặng sách cho người khác, nên mỗi lần tặng sách lại ra tiệm mua sách khác mà tặng dù trong nhà có quyển sách đó. Dù tôi đã đọc nó rồi và không biết để đó để làm gì. Nhưng ngạc nhiên là thời gian gần đây tôi phát hiện ra mình đã có thể từ từ rời khỏi những cuốn sách đang dần trở thành một cái núi. Nếu tôi lấy những cuốn sách tôi có ra để chất thành một căn nhà, tôi nghĩ mình sẽ có được một căn nhà khá to, ít nhát 3 phòng. Như vậy cần bao nhiêu cuốn sách nhỉ? Chị kiến trúc sư ơi, chị có thể tính nhẩm dùm em không? J Nếu muốn xây một căn nhà có ít nhất ba phòng ngủ một phòng làm thư viện, hai tầng có băng cang, thì phải cần bao nhiêu cuốn sách nhỉ?Hay là như nhân vật Marco Fogg trong Moon Palace (phải cảm ơn những fellow blogger, đại ý là nhà dịch giả và luật sư nhà văn nhà thơ), xếp những thùng sách thành bàn ghế giường tủ trong nhà, như vậy khỏi phải mua sắm gì cả. Nhưng nếu là tôi, tôi không để chúng trong thùng ngộp ngạt như vậy. Tôi sẽ lấy chúng ra khỏi thùng, và tùy bề ngang bề dọc của mỗi cuốn, sắp đặt chúng thành một cái giường, hai cái tủ thấp nhỏ hai bên, một cái sofa dài và rộng đủ hai người nằm, một cái bàn để gát chân và đạt ly cà phê, một cái bàn ăn, và hai cái ghế. Lại nói đến Brazil, đọc xong đến thư viện thấy có phim cũng tựa Brazil nên mượn về coi. Phim khoa học viễn tượng (làm tôi liên tưởng đến Ursula LeGuin’s The Lathe of Heaven) và châm biếm (châm biếm xã hội mái móc và ngoại hình, tôi lại nhớ tới “The Wall” của Pink Floyd). Đáng tiếc là không xem được hết phim, vì ..chán. Coi hết 10 phút là đã không còn muốn coi nữa. Không phải vì nó không thú vị, mà vì tôi hết hứng thú với nó. Cái tật xấu khó chừa. Nó cũng như loạt entry tôi viết cho kẻ lạ mặt. Tôi lấy hứng thứ từ một người mới quen, lợi dụng cơ hội kích thích cho mình năng động thêm, tìm cách phong tỏa bớt những bù bịt và meo mốc trong người. Nhưng tình bạn muốn được tốt phải cần thời gian và kiên nhẫn, như khi mình trồng cây, cần có thời gian mới thấy nó mọc cao. Mà tôi thì không có kiên nhẫn, tôi cứ táp tới táp tới, tôi vồ kéo nó cho kịp hứng thú của tôi, nên nó bị chết yểu. Tôi phải đọc hết Moon Palace. Sau đó, who knows, có thể lại trở về với John Updike. Mà hình như dạo này đọc đàn ông hơi nhiều. Chắc sẽ phải tìm về phái nữ mà đọc.

Tuesday, November 24, 2009

Hình anh chụp thiếu bóng tôi

We have grown old, you and I. Our bodies sag, our hearts heavy, and we are no longer brave enough to love so passionately. Your photographs, they don't tug at me like they used to. You've gone soft. Your pictures are sagging like your belly (I would imagine; I have never seen your belly naked). They're pretty pictures of pretty people in pretty poses and pretty places, but they are bland, bland and no texture. That's it. That's what's happened. Perhaps I should ask you why, why you've lost your edge, your kick, your punch, but I don't care enough, maybe because I'm not brave enough, but probably because I prefer to imagine that it's because of me. That's what has happened. I am not there in the way you see the world, and my absence has flattened your view of it.

Hình anh chụp thiếu bóng tôi.
Thiếu tôi thỏ thẻ lên bờ môi.
Môi mềm như trăng thu bàn bạc,
Vụng về tan loãn hết thôi.

Wednesday, November 4, 2009

Quanh tôi có nhiều người chết

Này bạn, sao hôm nay quanh tôi thật nhiều người chết, còn bạn thì im lìm. Sự im lìm của bạn làm tôi cong người, tôi tưởng tượng nó có thể làm cong cả thanh sắt, huống chi là tôi. Mà bạn đang muốn gì? Bạn hãy nói cho tôi biết, bạn muốn gì nào, tôi năn nỉ bạn, được không? Tôi đã làm tất cả việc tôi có thể làm. Bạn muốn gần, tôi thật gần. Bạn muốn xa, tôi dừng lại buôn bạn ra. Bạn muốn sự im lặng kéo dài, tôi cũng chịu, tôi chịu hết, chỉ cần bạn mở miệng nói với tôi một tiếng, một tiếng nói thôi, đã không cần phải thành lời. Đã thật lâu, thật lâu lắm, chúng ta ngồi với nhau trong căn phòng này. Chỉ một mình tôi nói. Tôi nói về tất cả, kể với bạn tất cả. Tôi có nhỏ nhẹ, có hộc hạch, có kêu xin, năn nỉ, trách móc, giận giữ, và luôn cả bỏ lơ, tất cả chỉ để bạn cho tôi một tiếng nói, một phản ứng, để tôi biết bạn đang còn ở bên tôi, nhưng sao bạn không lên tiếng, sao bạn cứ ngồi im nhìn tôi với đôi mắt trống, bạn đang có ở đó không?

Bạn thấy không, những người chết, người ta bảo họ đã chết, nhưng họ có chết đâu. Tôi đã sống với những người sống-chết kia mấy chục năm nay, tôi thấy họ đi đứng bình thường, ăn uống yêu đương như khi họ còn là con người sống. Người sống-chết đầu tiên tôi sống chung, là ba tôi, quả là một khổ sở. Lúc đó tôi chưa biết người ta vẫn sống khi người ta chết, nên tôi vô cùng sợ hãi những lúc ba tôi đi vào nhà hay đứng trước cửa đợi tôi. Nhất là những buổi chiều cửa nhà mở và tôi nghe tiếng ba gọi tôi, như những hôm ba đi làm về thường hay mở cửa rồi gọi xem tôi có ở nhà không.

Nhờ ba tôi mới phát hiện rằng cái chết chỉ là sự thay đổi trạng thái của năng lượng, từ một con vật tĩnh lượng chúng ta biến thành một khối động lượng. Bạn thắc mắc phải không, sao người sống lại có thể là tĩnh lượng vì họ lúc nào cũng dời đổi, hành động. Vâng, xem ra chúng ta rất năng động, làm rất nhiều điều, xây rất nhiều thứ, nhưng những thứ chúng ta làm ra chỉ là những thứ chết. Chúng hoàn toàn vô dụng trong hoá trình tiến hoá của loài người. Những con người sống chỉ có thể thật sự tự hào về hai thứ duy nhất là trẻ con và tình yêu, mà bạn xem, chúng ta có nỗ lực bảo vệ chúng tốt đẹp không? Con người sống trong chúng ta cứ như một con sâu bướm nằm mãi trong kén dầy cộm, được kết tụ bằng bao nhiêu là chằng chịt của văn hóa và lịch sử, mà dễ sợ nhất là lịch sử cá nhân. Chúng ta cứ ung dung co người trong kén như thế cho đến chết, chết đi rồi thì kén rã, nó thành tro thành bụi, lúc đó con người sống mới thực sự mở mắt, tung cánh bướm mà bay. Cho nên chết rồi ba tôi mới nói, mỗi người chúng ta là một con bướm, chúng ta cứ mãi lo đi dưới đất mà quên rằng chúng ta có thể bay. Mơ mộng là cốt bướm đang trỗi dậy, ba nói thế. Khi người ta chết đi, họ có thể đi những nơi mà lúc còn sống họ thường mơ được đi, yêu cho trọn những tình yêu dang dở, và sống cho lý do chính đáng như những thúc đẩy của bản thân. Cuộc sống sau khi chết vui nhộn và thỏa mãn. Cho nên chúng ta khi chết mới trở thành đáng nhớ.

Bạn, khi nào thì chúng ta mới có thể sống theo thúc đẩy của bản thân?

Friday, October 30, 2009

Không còn mùa thu

Bạn, hôm nay tôi kể bạn nghe về một chuyến đi vào mùa thu.

Hôm nay tôi lái xe đi tìm nơi mà mùa thu không còn nữa. Nhưng tìm không thấy, hoặc đi chưa tới. Con đường cứ mọc ra ở phía trước, hai bên rừng lá vàng khô vẫn còn dây dưa, lất phất lơ lững trên cây, chưa chịu buôn tay. Tôi ngồi trong xe, tôi và xe cùng bò theo con đường, muốn đi cho hết kiếp, cho đến khi nào không còn thấy mùa thu mới thôi. Vì anh ấy đã mất rồi, mùa thu cũng phải mất theo, tôi phải chôn nó với mớ ký ức và nỗi nhớ anh, luôn cả những giấc mơ ở đó tôi được nghe anh nói và có thể chạm vào người anh. Mùa thu cuối cùng tôi ở bên anh, chúng tôi cũng lái xe dọc theo một con đường dài quoằn quoèo quanh vách núi. Chúng tôi dừng lại trên một khúc đường, ngồi nhìn xuống thung lũng đang còn rực lá. Rồi chúng tôi đến biễn, lại ngồi nhìn biễn, ngồi nhìn nó thật lâu, sóng biễn hôm ấy chậm rãi vỗ vào bờ. Buổi trưa về nhà, anh lim dim nằm trên chiếc giường đơn của tôi, trong cái studio nhỏ xíu, anh bảo tôi lên giường nằm nghĩ chút nữa đi tiếp, anh có mang theo máy ảnh chút nữa phải chụp vài tấm, cảnh vật mùa này thật rực rở. Không hiểu sao tôi lại trở ra ngoài, lại loay hoay đi cột lại cái liếp hoa hồng, đi thò đầu qua sân hàng xóm xem cây táo bên ấy có trái nào trọng trọng để hái chưa. Nếu như tôi đã không ra ngoài để làm những việc ấy, bây giờ chắc anh đã là của tôi. Và tôi chắc sẽ vẫn còn yêu mùa thu rực rỡ. Bây giờ anh đã ở xa lắm, ở một nơi tôi không thể tới. Ở đó mùa thu vẫn còn, còn đến hết thời gian dài chậm chạp.

Saturday, October 10, 2009

Tôi, thèm muốn, nhảy xuống vực tự tử

Bạn, hôm nay những ngón chân của tôi, chúng đang chảy máu. Kinh nguyệt lại sắp tới. Bạn biết không, sao tôi ghét những kỳ kinh nguyệt. Cơ thể tôi mỗi tháng phải bỏ rất nhiều thời gian và công sức để chuẩn bị cho chúng, như sự chuẩn bị tiếp đón vào nhà những kẻ mình không ưa nhưng bắt buộc phải đối mặt. Tháng nào cũng vậy, độ chừng hai tuần trước khi kinh nguyệt tới thì những đầu ngón chân tôi bắt đầu rạn nứt, máu rỉ rã từ khóe móng cho đến khi tôi kiệt sức. Trong thời gian ngón chân chảy máu này, sọ não tôi bị mềm nhũng, như căn nhà bị cướp đập cửa, tôi mất hết khả năng chống chọi lại cuộc đời, tôi bị bản thân tôi cưỡng hiếp, đó là những thèm muốn lệch, những tình yêu đóng ngoặc, những say mê không cả thể. Cho nên bạn ít thấy tôi ngoài đường vào thời gian này, vì tôi có đi đâu được, cứ phải ngồi mãi trên giường, đợi hứng máu từ các ngón chân. Những thèm muốn thật dễ sợ. Thèm muốn của tôi là như vậy. Tôi càng muốn điều gì đó thì nó càng làm tôi mệt mỏi, tôi cứ nhìn vào nó chăm chăm (thèm muốn có đôi môi mõng nhọn để nhếch miệng cười, chửi thiên hạ, hay ngồi đó im lặng không nói gì), cho đến lúc tôi hoặc là thỏa mãn nó hoặc là nhảy chung với nó xuống vực sâu, như cuộc tự tử của một đôi tình nhân lãng mạng. Ừ, thật lãng mạng nhỉ. Cứ tưởng tượng, một ngày đẹp trời, nắng tắt, gió thổi nhẹ, tôi và thèm muốn bỏ mặt mọi thứ trên đời, chúng tôi lái xe đi thật xa, đến một nơi mát mẻ trên tuốt đỉnh đồi, dưới tàng cây râm chúng tôi sẽ kể nhau nghe tất cả nỗi nhớ nhung, chờ đợi, giận hờn, sẽ nói cho nhau nghe hết những suy nghĩ của mình về đối phương dù suy nghĩ vu vơ hay kỳ quái, để chúng tôi có thể nhận dạng thật rõ bản thân mình và yêu mình hơn. Sau khi đã nói hết những gì cần thiết và không cần thiết, tôi và thèm muốn sẽ làm tình, một lần làm tình gợi cảm nhất chưa từng có, rồi nắm tay nhảy xuống vực sâu. Lúc đó, cái chết không có gì đáng sợ, nó còn có thể là một hạnh phúc, vì tôi đã cùng một lúc thỏa mãn được thèm muốn và chết chung với nó.

Sunday, September 27, 2009

nỗi nhớ trườn qua khung cửa sổ

Vậy là chúng ta không còn ngồi quán cafe nữa. Bây giờ khi nào tôi nhớ bạn thì tôi cứ kêu lên là tôi nhớ bạn, tôi biết bạn sẽ nghe được. Quan hệ của chúng ta đã đi vào giai đoạn này từ khi nào nhỉ? Tôi cũng không rõ, chỉ biết vào một buổi chiều, chiều lắm rồi, chỉ còn vài ba tia nắng yếu ớt vàng vọt rọi vào khung cửa sổ của tôi, tôi bổng dưng nhớ bạn, nhớ quá, và nỗi nhớ, chắc hẳn đã được sự cô đơn tiếp sức, nó một mình đứng dậy, trườn người qua khung cửa sổ có ánh nắng vè vặt, nó bỏ tôi ở đó đi tìm bạn.

Bạn ạ, hôm nay tôi muốn nói đến những nỗi nhớ, vì chúng đang làm tôi mất ngủ. Có những nỗi nhớ thật ấm cúng, nó như một ly trà nóng cho một mùa thu lạnh. Mùa thu ở vùng trung đông của Mỹ đẹp một cách ướt át, tôi không thích cho mấy những sự ướt át, nhưng nó không phải là không dể thương. Khi còn đi học ở Champaign, một trường đại học nằm lọt thỏm giữa những cánh đồng bát ngát bắp với bắp ở vùng trung đông này, nên nó cũng ướt át cộng thêm chút cộc lốc và cần mẫn bắt nguồn từ những cánh đồng, tôi có tạm trú ở một căn apartment cùng đứa bạn thân. Apartment nhỏ, nhưng thoán mát và tươi sáng nhờ có nhiều cửa sổ. Một loạt bốn khung cửa sổ đều mở ra đường, và căn apartment nằm trên lầu 2 nên tôi lúc nào cũng có thể nhìn người ta ở dưới vui cười cải cọ hay hôn hít mà không bị phát hiện. Điều đó là điều tôi thích nhất về căn apartment đó. Tôi hay tò mò, thích theo dõi cuộc sống của kẻ khác, càng được dí mũi càng sát thì càng khoái. Điều nữa tôi thích là những tàn cây. Trước nhà có một cái cây thật to, chắc phải lâu đời lắm mới có được một tàn cây đủ rộng để che hết một khúc đường dài. Tôi thích cái tàn cây khổng lồ trước khung cửa sổ này, không phải vì nó lãng mạng ướt át gì, mà vì nó nhắc tôi rằng thời gian đang trôi mất một cách chậm rãi nhưng chắc chắn tất cả những gì tôi yêu quý, cái tàn cây trước khung cửa sổ như cái đồng hồ báo giờ không số, thay vì in hình dưới đất thì nó đổi màu ở trên cây. Đôi lúc nó cũng làm tôi bực mình, vào mùa xuân tôi vẫn muốn đập túi bụi cho nó trụi hết những mầm non để hết cứ tiếp tục ra lá, mùa này sang mùa khác.

Cho nên khi tôi nghĩ đến những nỗi nhớ thì tôi sẽ phải nghĩ đến nó.

Có những nỗi nhớ khác, chúng như những linh hồn mồ côi bị kẹt ở giữa thiên đàng và địa ngục. Hay, nếu bạn không tin vào linh hồn, bạn có thể nghĩ đến chúng như những con tàu ma trôi lềnh bềnh ngoài khơi, bạn thấy chúng ở đấy nhưng không sao leo lên chúng được. Cũng có thể chúng như những con chuột bị nhốt trong vách tường xung quanh phòng tôi vậy, bọn chuột mà mỗi sáng sớm vẫn thức dậy chạy vòng vòng trong vách tường rầm rập, chạy một hồi chúng lại mệt không chạy nữa, sau đó thì nghe tiếng bươi bới, chí chít, đến khi chúng không còn hy vọng hay kiệt sức thì im hơi, để tôi được yên tịnh cho tới sáng, sáng mai chúng sẽ chạy tìm lối thoát tiếp. Như những nỗi nhớ của tôi.

Mà tôi chỉ có thể kể với bạn về những nỗi nhớ chứ tôi cũng không không nhớ là tôi nhớ gì. Có thể một ngày nào đó, khi sự cô đơn trở thành khổng lồ như tàn cây, và mất đi khả năng trườn mình qua khung cửa sổ, nó sẽ nổ tung rồi rơi xuống người tôi như mưa, lúc đó chắc rằng tôi sẽ nhớ mình đang nhớ điều gì. Tôi sẽ kể bạn nghe, nếu bạn còn muốn nghe.

Monday, September 21, 2009

Blessings for myself

Beannach/Blessing, by John O'Donahue


On the day when
the weight deadens
on your shoulders
and you stumble,
may the clay dance
to balance you.
And when your eyes
freeze behind
the grey window
and the ghost of loss
gets in to you,
may a flock of colours,
indigo, red, green,
and azure blue
come to awaken in you
a meadow of delight.

When the canvas frays
in the currach of thought
and a stain of ocean
blackens beneath you,
may there come across the waters
a path of yellow moonlight
to bring you safely home.

May the nourishment of the earth be yours,
may the clarity of light be yours,
may the fluency of the ocean be yours,
may the protection of the ancestors be yours.
And so may a slow
wind work these words
of love around you,
an invisible cloak
to mind your life.

Sunday, September 20, 2009

Fast car




You got a fast car
I want a ticket to anywhere
Maybe we make a deal
Maybe together we can get somewhere

Anyplace is better
Starting from zero got nothing to lose
Maybe we'll make something
But me myself I got nothing to prove

You got a fast car
And I got a plan to get us out of here
I been working at the convenience store
Managed to save just a little bit of money
We won't have to drive too far
Just 'cross the border and into the city
You and I can both get jobs
And finally see what it means to be living

You see my old man's got a problem
He live with the bottle that's the way it is
He says his body's too old for working
I say his body's too young to look like his
My mama went off and left him
She wanted more from life than he could give
I said somebody's got to take care of him
So I quit school and that's what I did

You got a fast car
But is it fast enough so we can fly away
We gotta make a decision
We leave tonight or live and die this way

I remember we were driving driving in your car
The speed so fast I felt like I was drunk
City lights lay out before us
And your arm felt nice wrapped 'round my shoulder
And I had a feeling that I belonged
And I had a feeling I could be someone, be someone, be someone

You got a fast car
And we go cruising to entertain ourselves
You still ain't got a job
And I work in a market as a checkout girl
I know things will get better
You'll find work and I'll get promoted
We'll move out of the shelter
Buy a big house and live in the suburbs

I remember we were driving driving in your car
The speed so fast I felt like I was drunk
City lights lay out before us
And your arm felt nice wrapped 'round my shoulder
And I had a feeling that I belonged
And I had a feeling I could be someone, be someone, be someone

You got a fast car
I got a job that pays all our bills
You stay out drinking late at the bar
See more of your friends than you do of your kids
I'd always hoped for better
Thought maybe together you and me would find it
I got no plans I ain't going nowhere
So take your fast car and keep on driving

You got a fast car
But is it fast enough so you can fly away
You gotta make a decision
You leave tonight or live and die this way

Sunday, September 13, 2009

Bạn Hằng

Hôm nay tôi nhận được một bức thư. Bức thư kể rằng bạn đang bị bội thực với khối buồn trong bụng. Bạn đang lang thang trên những khúc đường thành phố. Bạn ngồi lì ở quán cà phê vỉa hè. Mỗi buổi sáng khi mọi người bình thường vương vai với một ngày mới thì bạn trở mình quây mặt vào vách ngủ tiếp. Ngủ cho hết một ngày. Ngủ cho hết thời gian dài đang còn tiếp tục tới. Sức mạnh của bạn đâu rồi? Gào thét, đập đỗ điên khùng của bạn đâu rồi? Buồn ngực đầy gió của bạn đâu rồi? Cặp mắt đã từng thấy thấu sự hèn nhát của tôi đâu rồi, không lẽ chúng không nhìn thấu khoản không gian đen tối? Bới chúng lên. Chúng đã bị chôn vùi trong căn nhà hoang, căn nhà giây leo phủ kính. Cứu chúng ra, trả chúng về cái ba-lô da nâu cháy nắng. Trước khi chia tay, tôi đã ăn cắp của bạn một loạt bài hát của những người đàn bà. Bây giờ tôi trả bạn một lời cầu nguyện, bạn ơi dậy đi, chúng ta ra quán ngồi lì cho đến lúc không còn thấy mặt trời ngày thứ bảy.

Friday, September 11, 2009

Một bức thư

Bạn thân mến,

Bây giờ là 4 giờ sáng, tôi không ngủ được vì tôi nhớ bạn, nhớ như mưa nhớ đất, cứ muốn rơi xuống rồi vỡ toanh. Có lẽ vì tôi muốn được đầu thai kiếp khác. Cũng có thể là tôi đang trong trạng thái cần nhớ nhung một ai đó hay một điều gì đó mới, vì những thứ cũ tôi đã nhớ nhiều lần và không còn muốn nhớ chúng nữa.

Tôi định gọi bạn đi uống cà phê. Tôi định khoe với bạn rằng tôi mới tìm được một trang blog mới có đăng những bài viết có tính chất khoa học nên tôi chắc sẽ học được rất nhiều từ mới. Tôi định kể với bạn là hôm nay tôi đã nấu một nồi canh chua thật to, nấu xong rồi lại ngồi nhìn nó. Không, tôi có ăn một tô, nhưng phải kể với bạn là tôi đã ngồi nhìn nó mới diễn tả được cảm giác của tôi khi ăn nó. Tôi còn định kể với bạn là chiều nay khi tắm tôi đã cạo lông chân và lông nách, người tôi bây giờ thật trơn tru (tất nhiên là chừa một bụi), đã mặc một cái quần mới vải thật mịn màn mát rượi, làm tôi nhớ lần đầu tiên tôi cạo đầu, trọc lóc thã bộ buổi chiều, cũng mịn màn mát rượi như vậy. Làm tôi muốn chạy xộc ra đường, níu hôn tất cả mọi người qua lại. Và tôi muốn hôn bạn. Tôi tưởng tượng tư thế chu môi hôn của bạn chắc là dễ thương lắm, như một đứa bé chu môi hôn bố mẹ nó. Tất nhiên là sự thật sẽ không như thế, vì bạn chắc chắn là sẽ không vô tư như một đứa bé mà còn phải lo lắng làm sao để giữ hình thể nhã nhặn, phong độ, yêu đương sành điệu của mình. Tất cả chỉ để đối phương nhìn thấy một sự tự tin bất diệt, vì nó quyến rũ vô cùng. Một nụ hôn đầy tự tin là chuẩn đoán chính sát nhất. Nó có thể cho bạn thoán biết chất lượng của cuộc mây mưa kế tiếp, nếu có. Nó có thể cho bạn nếm được lịch sữ yêu đương của đối phương, kinh nghiệm làm tình, khả năng tìm hiểu cơ thể bạn. Đại khái là rất thú vị, bạn có thể học biết được nhiều điều trong một nụ hôn chất đầy tự tin. Tất nhiên, nếu đó là tự tin thật. Nếu là tự tin giả thì khác, bạn cũng sẽ nếm được, vì một nụ hôn như thế có một cái vị thật buồn. Tôi e rằng bạn sẽ nhận ra cái vị ấy trên môi tôi.

Ngày mai tôi sẽ ra quán đợi bạn như mọi ngày. Sẽ đưa bạn bức thư này khi bạn tới. Sẽ để bạn ngồi đó đọc nó khi tôi đi lấy cà phê. Không biết bạn sẽ phản ứng như thế nào khi tôi nói tôi muốn hôn bạn? Bạn yêu dấu ơi, phản ứng thế nào đi nữa cũng được, chỉ cần đừng có sự ngại ngùng trong ấy. Tôi sẽ nói cho bạn biết tất cả những thèm muốn của tôi, luôn cả những thèm muốn về bạn, nhưng bạn không cần làm gì cả, cũng không cần phải phản ứng. Tôi đã quen như thế, ném thèm muốn vào thinh không. Không cần phải nói với tôi điều gì bạn ạ. Chỉ cần nỡ một nụ cười rồi tiếp tục uống cà phê với tôi là đủ.

Thôi, bạn nhé, gặp nhau trong vài giờ.

Wednesday, September 9, 2009

Người khóc nước mắt máu

Hello bạn yêu dấu. Gọi bạn là yêu dấu làm tôi nhớ đến thời gian trước khi gia đình tôi rời Việt Nam, trên tv có chiếu chương trình một bác sĩ đã giải phẩu thành công tách rời hai anh em song sinh cùng chia một buồng ngực. Một đứa đã chết vì tim quá yếu, không đủ sức chịu đựng cuộc giải phẩu, nhưng đứa còn lại sống mạnh khỏe và còn rất vui tính, những khi bác sĩ vô thăm bệnh tình thì chú bé ôm chằm bác sĩ và reo lên, bác sĩ yêu dấu, mặt bác sĩ như con gấu, thấy bác sĩ em muốn bấu. Bây giờ tôi gọi bạn yêu dấu, bạn cũng như con gấu, bạn nhé.

Thế này, tôi mới vừa xong một cuộc tàn xác. Các bụi cây rào quanh nhà tôi đã bị tôi chém đến gần chết, chút nữa là không còn tang chứng. Chúng hỗn xược, mọc một cách mất lịch sự, đã chiếm hết ánh nắng và chất khoáng của hàng hoa tôi trồng, làm những bụi hoa của tôi gầy gò, khô khát. Tôi thấy chúng ỷ mạnh hiếp yếu, nên tôi đã lấy con dao chặt thịt chặt chúng xuống. Thật tội nghiệp cho những bụi hoa của tôi, cũng may là còn tôi bảo vệ cho chúng, nếu không sẽ chẳng có ai giúp chúng lấy lại sự công bình. Tôi có thể để người ta lấn ép tôi, nhưng tôi không thể đứng nhìn bụi cây to tướng lưu manh lấn ép những đóa hoa hiền hòa của tôi. Bây giờ bạn có ra sau nhà tôi bạn sẽ thấy, xác chúng nằm la liệt vất vưỡng khắp nơi, trông thật là thảm.

Có một thứ khác trông cũng thảm như vậy, và có lẽ, với nhiều người, nó còn dể sợ nữa kìa. Chính là người con gái rơi nước mắt máu. Tôi không có bịp bợm ra chuyện này đâu. Là sự thật đấy. Nay mai đài truyền hình National Geographic sẽ có chiếu chương trình tài liệu về tiểu sử và cái mà thế giới y học còn đang cho là hiện tượng không có giải thích. Tôi đã gặp qua cô ta. Một người con gái còn rất trẻ, quê ở một tỉnh lẻ của Ấn Độ, nhà rất nghèo bạn ạ, nhưng từ khi người ta phát hiện cô có thể chảy nước mắt máu, gia đình cô đã có thể ăn được những bửa cơm no nê ngon lành, và ngày nào cũng thế. Có nhiều tín ngưỡng đổ xô đến từ tứ phía, vì họ cho rằng cô là hiện thể của thần linh. Có kẻ đến vì tò mò. Cũng có người bảo rằng cô bị ma quỷ nhập. Mà tại sao lại không? Tại sao lại không có thể là thần linh hay là ma quỷ? Khoa học còn chưa lý giải được hiện tượng này kia mà, tại sao lại không có thể hiểu nó bằng những lý thuyết siêu nhiên? Nói cho có nói vậy thôi, chứ thật ra thì khoa học hay thần linh cũng đều sai bét. Bạn biết không, cô ấy đã kể với tôi, khi cô sinh ra, bà mụ đỡ đẻ đã xuýt ngất đi vì kinh sợ khi thấy đứa bé sơ sinh mình vừa kéo ra còn nằm trên tay đã mở tròn một đôi mắt thật to nhìn mình và thay cho tiếng khóc oe oe chào đời thì đứa bé này lại chảy một giọt nước mắt đỏ choét. Chỉ một giọt duy nhất. Sau đó đứa bé không khóc những giọt nước mắt máu nữa. Nó cũng chẳng bao giờ khóc, trong bất kỳ trường hợp nào. Điều lạ nữa là, đứa bé không bị câm, nhưng chưa ai trong làng nghe nó nói tiếng nào. Cho đến khi đứa bé đến tuổi mười sáu. Ngày sinh nhật của cô gái trải qua như những ngày khác--cô ngồi chồm hổm, đang châm chú ngắt bột và lăn tròn rồi bỏ lên đống than đang hưng đỏ, chiều hôm ấy ở nhà không có gì ăn ngoài những miếng chapati nhỏ lạc ấy. Rồi cô tự dưng thấy có một dòng nước đỏ chảy vào đống than hồng, réo lên xèo xèo, làm than nguội tắt mất. Mắt cô lần mò ngược dòng để tìm nguồn gốc của cái dòng nước đỏ ấy, sao nó lại dẫn cô về giữa hai cái đầu gối cô đang chồm hổm, cuối đầu xuống lại thấy nó từ chính cô mà ra. Thật là dễ sợ. Lúc đó cô ta run lên vì hoảng sợ. Không phải đây là máu à? Sao máu có thể chảy từ cơ thể mình được, chảy nhiều như thế kia, chảy tự nhiên như thế kia? Cái nơi ấy là cái nơi gì, ma quái gì, sao có thể xuất ra dòng máu nóng đỏ kia. Trời ơi, chắc cô sẽ chết. Cô phải chết. Trong sự kinh sợ đó, cô ta đã làm cháy những miếng bánh chapati, làm cô thêm hoảng sợ, vì hôm nay gia đình sẽ không có đồ ăn, chắc chắn ba mẹ sẽ đánh cô mất.

Chiều choạng vạng tối khi ba mẹ cô về đến nhà, họ ngửi thấy từ trong cái túp lều lá mùi khét ngẹt, khét của bánh và một cái khét khác nữa, khét lạ lùng, hăng hăng mà ấm nồng. Bước vào trong, họ thấy cô con gái đang ngồi co ro ở một góc, hai tay ôm chằm lấy chân người rút lại, sụt sịt khóc. Urvashi, Urvashi, chuyện gì vậy? Vì đó là tên của cô, như nàng Urvashi sinh đẹp. Họ thắp cái đèn dầu duy nhất trong nhà, rồi đứng như chết trân. Gương mặt cô con gái đang ngước lên nhìn họ kia đầm đìa máu, máu chảy từ mắt xuống hai bên mép xuống cằm xuống cổ. Trong cái ánh đèn loe lét đó gương mặt đó thật kinh dị, đến họ nữa tin nữa ngờ rằng kẻ đang ngồi kia là ma quái thật, nhưng nếu là ma quái thật thì họ phải làm gì, họ có thể làm được gì, ma quái kia sẽ làm gì với họ? Nhưng rồi người mẹ run rẩy nhìn vào đôi mắt ma quái kia, và một điều gì đó, nhỏ nhoi và cũ kỹ như thế nào tôi không biết, đã giúp bà ta nhận biết gương mặt kia vẫn thuộc về con gái mình. Thật lạ kỳ bạn nhỉ, người ta vẫn có thể nhìn ra nhau dù cho kẻ kia đã biến dạng đến kinh dị. Đến lượt hai vợ chồng ngồi bẹp xuống ôm con mà khóc. Một cặp mắt khóc ra máu. Hai cặp mắt khóc nước mắt mặn.

Trong vòng một tuần, bác sĩ từ thành phố đã xuống. Ba tuần sau cô gái đã được chuyển về bệnh viện thủ đô. Ở đó cô đã nằm hết ba tháng, dưới sự quan sát của hai bác sĩ chuyên gia về mắt, tai, mũi, họng nỗi tiếng của Ấn Độ. Họ đã lấy máu, quét bên trong miệng cô để thử dna, kiểm tra hệ thống thần kinh, để tìm nguyên do cho những giọt nước mắt máu của cô. Có thể những bộ phận phía sau con ngư hay tuyến lệ của cô bị nhiễm trùng chăng? Hay neuron ở não có gì bất thường? Hay đó là triệu chứng của một loại ung thư máu? Hay cô bị ung thư mắt? Nhưng mắt cô nhìn thấy vẫn bình thường, hoạt đồng hằng ngày vẫn bình thường, tất cả đều bình thường. Thật không sao hiểu nỗi. Rốt cuộc họ bó tay. Họ viết một bài báo cáo khá dài về hiện tượng y học này, cộng với tất cả kết quả của những thử nghiệm trên một tạp chí nghiên cứu y học có tầm quốc tế. Trong bài viết họ có nhắc đến một quan sát của một đồng nghiệp chuyên gia tâm lý về cô gái, đó là thái độ và động tác gây chú ý và đòi hỏi sự quan tâm của kẻ khác từ bệnh nhân. Từ chuyên môn họ dùng là rối loạn tinh thần. Rối loạn tinh thân có thể (giới y học vẫn chưa chắn chắn) là một nguyên do dẫn đến chứng bệnh chảy máu ở tuyến lệ. Họ kết luận bài viết rằng đây vẫn là một gúc mắc y học chưa có lý giải, và chúng tôi vẫn chưa thể hiểu được cơ chế của hiện tượng chảy nước mắt máu này. Chúng tôi chỉ quan sát được điều duy nhất là bệnh nhân chảy nước mắt máu vào những ngày đúng chu kỳ kinh nguyệt, và cô không xuất máu từ âm hộ như những phụ nữ khác. Nhưng họ tin rằng rồi một ngày, một, hoặc hai ba nhà nghiên cứu nào đó, sẽ tìm ra cơ nguyên của chứng bệnh này, vì quả thật đây là chứng bệnh, nó nằm ngoài những hoạt động bình thường của cơ thể, nó không phải là sự lành mạnh. Mà cũng đúng, vì cứ khóc ra máu như vậy hoài thì làm sao cô gái có đủ máu để chảy?

Cái họ không biết, cả những kẻ mê tín đang xem cô như thần linh hoặc hiện thân của ma quỷ, mà cô gái ấy biết, và bây giờ tôi biết và bạn biết, là cô ta không có bệnh gì cả, cũng chả phải thần linh hay ma quỷ. Chỉ có việc là cô ta có một khả năng phi thường, một khả năng cô đã khám phá ra trong giây phút kinh hoàng nhất đời, là chỉ với cái ý chí được thúc đẩy bởi sự khiếp sợ, những giọt máu lẽ ra phải xuất từ âm hộ đã được cô ta chuyển lên mắt rồi tiết ra như nước mắt chảy. Vâng, đơn giản thế thôi. Nhưng người ta cứ làm ầm lên, phải tìm cho được nguyên cơ, phải là người giải thích được một thứ không có giải thích. Cũng tốt thôi bạn ạ, vì bây giờ cô ta đã được đi khắp thế giới, đã đến Mỹ và sắp được lên tv nữa là khác. Bây giờ thì mỗi tháng cô ấy cứ bình thản mà khóc cho hả hê.

Saturday, September 5, 2009

Intermission

Ở đây không có xuân hạ thu đông. Có hoa nở vào mùa nhớ, sang mùa nắng xóa. Sau đó là mùa mong đợi. Còn lại là trắng phết, là quấn người ủ mình, sống cho đến mùa nhớ tiếp. Thật là chán, bạn nhỉ? Chắc tôi cũng giống như Algren, người tình Chicago của S. de Beauvoir, ghét cái nơi này nhưng không thể nào rời khỏi nó. Hôm nay tôi có những chuyện buồn, chuyện tầm thường, chả ai muốn nghe, và tôi không mang nó vào quan hệ của chúng ta được, vì tôi muốn giữ nó ngoài tầm níu kéo ấy. Tôi phải dành cho bạn những sự thú vị và đẹp đẽ nhất, cho dù tôi có phải thành kẻ bịp bợm.

Thursday, September 3, 2009

Một bí mật và sứ mệnh của một quyển sách

Bạn, tôi đã biết được một bí mật. Bí mật này quan trọng lắm. Nó có thể hủy diệt bạn. Hay tôi? Nhưng bạn đừng lo, tôi không nói cho ai biết cả, chỉ có tôi và bạn. Tôi sẽ không bao giờ tiết lộ nó ra cho bất kỳ ai khác, đến chết sẽ mang nó theo xuống với tôi (chắc tôi phải xuống, chứ lên không nỗi rồi bạn ạ). Này, tôi nói nhỏ bạn nghe nhé, nhích lại gần đây, ghé tai vào, đừng có cười, tôi không phải muốn thổi thì thầm vào tai bạn đâu, là chuyện nghiêm túc thật đấy! Này, bí mật đó là, sshhh, một cuốn sách. Vâng! Một cuốn sách. Bạn phải luôn cảnh giác nhé--it will be your undoing, my knowing. Tôi đã đắn đo hết mấy hôm không biết có nên nói cho bạn biết rằng tôi đã biết được bí mật đó của bạn không. Sau cùng đã quyết định nói, vì tôi yêu bạn ghê lắm, và sẽ không bao giờ phản bội bạn. Sau khi đã quyết định nói thì tôi lại đã đắn đo, không biết phải làm gì với cái bí mật này. Đắn do xong rồi lại cảm giác tội lỗi. Tội lỗi rồi lại tự tha thứ cho mình. Rồi lại tội lỗi và tha thứ tiếp. Vì bí mật đó đã đưa đến chuyện này:

Sau khi biết được sự thật là bạn yêu sách, yêu hơn nữa là được tặng sách, tôi đã triệt để khai thác hiểu biết này. Có thể nó là sự hiểu biết hữu dụng nhất trên đời. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bạn, lúc đó chúng ta còn xa lạ lắm, tôi đã quyết định phải yêu bạn. Và tôi đã dùng một cuốn sách để mời gọi bạn đến với tôi. Lúc đó bạn ngây thơ lắm, không thấy được cái lưỡi câu tôi dán (không thể nào móc vào sách, không thể xúc phạm đến nó) dưới cuốn sách, cũng không thấy được sợi dây cước trong veo nằm im trên tay tôi. Tôi cũng vụng về, không biết làm gì với cuốn sách, chỉ biết đến thẳng trước bạn và đề nghị, chúng ta hãy cùng đọc sách nhé, đọc xong tôi sẽ tặng bạn cuốn sách ấy. Thế là đủ để bạn mắc câu. Tôi nhớ rõ như in cuốn sách ấy: Satanic Verses của Rushdie, trên bìa sách là hình hai vị thần linh rối giấy đang nhảy múa, trang màu đỏ bầm. Nhưng tôi đã vứt cái bìa sách ấy ở đâu trong phòng, chỉ mang lại cho bạn cuốn sách trần trụi, in trên giấy dầy, đầy bụi bặm vì đã nằm dưới tủ quần áo của tôi thật lâu, nhưng nó vẫn đẹp lạ lùng, vẫn ung dung đầy tự tin dưới lớp bụi. Tôi đã phải tốn rất nhiều giờ mới tìm ra nó, vì tôi biết chỉ có nó mới có đủ tự tin để thu hút bạn. Tôi đã có nghĩ đến The god of small things, hoặc mới hơn nữa là The death of Vishnu, nhưng không chắc chúng có đủ khả năng để quyến rũ bạn (The book thief đã không làm gì được bạn), dù chúng đã chinh phục được tôi. Và bạn đã như một đứa nhỏ ghiền kẹo, còn tôi thì cầm trong tay một cục kẹo to bằng cái đầu.

Thế là The Satanic Verses của Rushdie đã khởi đầu cho những cuốn sách khác. Thật nhiều những cuốn sách khác, vì tôi đã thay chúng cho những khiếm khuyết của mình. Những lúc tôi thờ ơ làm bạn giận, tôi chỉ cần chìa ra một cuốn sách là bạn hết giận. Những lúc tôi lắm tiếng nặng nhẹ, làm bạn khóc, tôi không cần nói lời xin lỗi, chỉ cần xòe ra một cuốn sách, bạn sẽ thôi khóc và mĩm cười. Ngộ thật, tôi chưa từng biết ai trên đời dễ bị sách quyến rũ như bạn cả. Những lúc tôi cãi lẽ không lại bạn, tôi đưa ra một cuốn sách. Thậm chí muốn bạn làm việc gì đó bạn không muốn làm cũng chỉ cần một cuốn sách. Tất nhiên là mỗi trường hợp nặng nhẹ đòi hỏi những cuốn sách có sức quyến rũ khác nhau. Những lần kể trên, tôi chỉ cần một cuốn sách tương đối hay, có một vài chiều sâu không cần sâu lắm, đủ làm người ta ray rứt hay khó chịu là được, vì những hoàn cảnh trên tương đối không nghiêm trọng lắm. Thí dụ như, I did not come to you by chance, Zeroville, Like water for chocolate, The history of the Catholic church, etc.

Còn những sự kiện to lớn khác thì phải cần đến những cuốn sách to lớn. Như lần đầu tiên chúng ta làm tình. Tôi đã đi hết những tiệm sách mới và cũ trong vòng 15 miles nơi tôi ở để kiếm cho đúng một cuốn sách tương xứng với nỗi ám ảnh và sự hứa hẹn khoái cảm muốn nỗ tung ấy. Rốt cuộc đã tìm được nó trong một tiệm sách cũ kỹ, mù mờ, nằm ở một góc đường cũng âm u thiếu ánh sáng. Tôi mở cửa tiệm đi vào, cái phong ling treo trên cửa kêu lẻng kẻng, tôi chả thấy được gì ngoài những cái bóng chập choạn của kệ sách, chúng quanh tròn một trung điểm, bà chủ đang ngồi ở giửa tiệm, bao vây là những cuốn sách chất lên nhau khập khểnh. Nghe tôi bước vào bà ngẩng đầu lên, nhìn tôi qua kặp mắt kính đã tuột xuống nửa lỗ mủi, một tiếng chào nhẹ nhàng, cô tự nhiên nhé, đừng ngại sự hỗn tạp, tôi đang sắp xếp sách lại đấy. Tôi gật đầu, đi dọc kệ sách như đang theo những tia nắng của một mặt trời tối đen , vừa nheo mắt vừa lần mò. Không tìm được cuốn nào vừa ý, lại bực bội việc tiệm sách tối thui nên định bỏ về, bổng tay mò thấy một bộ ba quyển nằm lọt thỏm trong một cái hộp, cái hộp bảo vệ à? Tôi không tin đôi mắt mình, chòm lấy cả ba quyển, lật qua lật lại, nheo mắt thêm nữa để đọc cho thật kỹ. Rốt cuộc tôi đã tìm được nó, 2666. Nó nằm ở đó đã bao lâu tôi cũng không biết, chỉ biết khi tôi thấy nó, nó oai phong lắm, nó chiếm ngự cái ô hình chủ nhật ấy, như thể nó đã biết trước nó mang trên người một sứ mệnh vô cùng to lớn và đã chuẩn bị cho ngày tôi tới mang nó về. Tôi trả tiền mà cứ bước ra cửa như một tên trộm. Vì tôi là một tên cướp. Nó sẽ giúp tôi cướp bạn. Tôi khoái chí, ôm nó vào lòng và bật cười giữa buổi chiều đang vấp tối. Ngày hôm sau, một buổi sáng mát mẻ đẹp trời, tôi tắm rửa, đánh răng, chảy đầu tươm tất rồi gói ba cuốn sách vào một cái hộp thật lộng lẫy (thật lộng lẫy bạn nhỉ, bạn nhớ không?) và mang đến nhà bạn. Tôi đã gọi trước cho bạn biết là tôi sẽ đến với một sự ngạc nhiên, nên khi mở cửa bạn đưa ngay cho tôi ánh mắt tò mò không chờ được. Bạn không biết tôi đã nhìn thấy điều đó đúng không? Tôi không bị sự từ tốn của bạn đánh lừa đâu. Bạn hỏi, việc gì vậy, tôi đưa cái hộp đang dấu phía sau. Bạn mĩm cười, vì bạn biết trong đó lại là sách, tôi đã dụ bạn bao nhiêu lần bằng cái thứ ấy, vì tôi luôn chỉ tặng mỗi thứ ấy, chỉ điều bạn đang đoán xem lần này tôi lại muốn bù đắp
cho việc gì. Bạn thấy thương tôi lắm, đúng không, vì tôi cứ mãi bị những nỗi đau và lỗ trống ám ảnh. Bạn còn định không nhận. Còn định bảo tôi hãy mang về cất lại đi, và còn định nói với tôi bạn cũng có một quyển cho tôi là khác. Nhưng bạn tò mò. Vì bạn không thể cưỡng lại những cuốn sách, cho dù chúng thế nào đi nữa, cho dù có muốn sở hữu chúng hay không bạn cũng phải nhìn thấy chúng và ít nhất là đọc hết trang đầu tiên. Đây là yếu điểm duy nhất của bạn, và là bí mật mà tôi đã khai phá được. Bạn nhìn thấy bộ ba ấy tức thì bạn biết được thèm muốn của tôi, và bạn đã không cản tôi, như bạn đã không cản được mình. Vậy là bộ ba chúng đã thi hành được sứ mệnh, và tôi đã lấp đầy được một lỗ trống.

Tuesday, September 1, 2009

Bạn thân mến

Hello, người bạn thân mến kia. Hôm nay chúng ta sẽ ngồi đây im lặng, không nói gì, nhé, vì tôi muốn chúc mừng dịp chúng ta đã bước qua được một khúc quanh, đánh dấu một lối rẽ để bắt đầu thời kỳ mới trong cuộc tình bạn của chúng ta. Hôm nay tôi vui đến lạ kỳ. Bạn biết tại sao không? Vì tôi bổng dưng nhận biết được (tất cả những nhận biết của tôi về mọi việc đều từ bổng dưng mà ra) chúng ta đã qua hết tuần trăng mật rồi bạn ạ. Cái tuần trăng mật làm cho người ta thèm đến chảy nước miếng, nhưng nó là sự kết hợp của bao nhiêu cái phù du và hào nhoán bên ngoài. Nó thử thách triệt để khả năng nhận biết sự thật của bạn, tôi nghĩ thế. Tôi thèm nó; những lúc có nó là tôi được sống như được hồi sinh, tôi hít hơi thở dài, ngực tôi mở rộng, máu tôi tự do ung dung chảy. Ở thời kỳ trăng mật cái gì cũng hơn--nước mát hơn, bầu trời cao hơn, gió thổi hơn, sương mù hơn, chân đi hơn, tay ôm hơn, tim đập hơn, cả những con kiến cũng bò nhiều hơn. Và kỳ trăng mật nào cũng vậy, một trong hai đứa (tại sao phải hai nhỉ?) sẽ bị nó đánh lừa, hoặc cả hai. Nó nguy hiểm. Cho nên tôi rất mừng chúng ta đã không còn trong thời kỳ trăng mật. Và dĩ nhiên, chúng ta không còn lạ mặt. Bạn đã là bạn thân mến. Cho nên bạn thân mến ạ, qua thời kỳ trăng mật rồi thì người ta đã có thể ngồi với nhau hằng giờ trong im lặng, không còn cần thiết phải ồn ào hỏi đáp để tìm hiểu đối phương. Bây giờ là thời kỳ ấy. Những thứ hiểu được giúp chúng ta gần gủi nhau. Những thứ chưa hiểu, cũng không sao cả, chúng ta sẽ hiểu sau, hoặc sẽ chấp nhận và không cần hiểu. Bạn hãy an tâm ngồi im đấy, hoặc bạn muốn đi cũng được, đi rồi trở lại, hoặc không trở lại cũng được, tôi cũng sẽ ngồi đây hằng ngày để đợi bạn, và để có thể đợi bạn một cách sốt sắn, tôi sẽ bắt chuyện với một kẻ lạ mặt khác, để hỏi xem người ấy muốn biết gì về những kẻ lạ mặt hắn nhìn thấy trên đường phố. Đợi tôi...

Friday, August 28, 2009

Tôi đã ngủ, bị bắt, và chuẩn bị cho sự mất tích

Bạn, tôi gửi bạn một tin nhắn--hôm nay bạn ra gặp tôi nhé. Bạn không buồn tôi chứ? Tôi xin lỗi đã không thông báo cho bạn biết trước về sự vắng mặt của tôi. Không phải việc tôi muốn, vốn không cưỡng lại được. Bạn muốn biết tôi đã làm gì không, trong thời gian tôi không trò chuyện với bạn? Tôi kể bạn nghe nhé, tôi đã làm được ba việc: ngủ, bị bắt vào ti cảnh sát vì hứng mưa không đúng cách, và khóc chuẩn bị cho sự mất tích. Tôi đã nằm lì trên giường suốt tháng, ngủ như chưa hề biết thức giấc. Đôi lúc tôi có nghĩ chắc mình từ cốt gấu mà ra, cứ lâu lâu lại phải chui vào hang ngủ li bì cho qua hết mùa đông.

Mùa đông của tôi chuẩn bị cho tang sự. Đám tang những mối tình. Mối tình lần này là tình bạn của chúng ta (tôi góp chung tình yêu và tình bạn vào một thể loại, vì với tôi, chúng có nguy cơ tráo trộn lẫn nhau). Vâng, thời gian tôi vắng mặt là thời gian tôi khóc đoán sự mất tích của bạn, và theo đó là sự mất tích của tình bạn chúng ta. Ký ức của tôi vứt đầy những mất tích: mất tích của người chị khi còn trong bụng mẹ (theo má tôi kể, một hôm thức dậy, chị ấy đã biến mất, không tìm thấy dấu vết), sự mất tích của chiếc dép, một trong đôi dép mới đầu tiên trong đời, bà thím tôi mua cho để đi Mỹ, sự mất tích của trái mãng cầu còn non trên cây, hậu quả là em tôi đã bị đánh đòn thế, sự mất tích của những người lớn, sự mất tích thật lâu của ba tôi, để lại những buổi trưa chảy nhựa và lũ trẻ con lúc nào cũng chạy nhảy với ngóng chờ. Khi lớn lên lại có những mất tích khác, như những chiếc bông tai (tôi chuyên môn mất một chiếc bông tai, nên đến bây giờ vẫn không sở hữu đôi bông tai nào trọn vẹn cả, trừ đôi bông tai cũ kỹ tôi mới lượm được, nhưng không biết chúng còn là một đôi đến chừng nào, tôi cũng thú vị tò mò đợi xem khi nào thì một chiếc sẽ mất tích và bằng cách nào). Không hiểu tại sao tôi lại ngu đần, không nhận ra được sự mất tích là mô hình của cuộc sống để phòng hờ, mãi cho đến khi tôi gặp bạn. Có lẽ vì trước đây tôi xem sự mất tích là chuyện tất nhiên nhất của những tất nhiên trên đời nên không hề suy nghĩ hay toan tín cho việc nó đến làm sao và nó cướp đi cái gì của tôi. Nhưng bạn thì khác. Qua mỗi lần chúng ta trò chuyện, tôi lại cần bạn hơn, có bạn tôi mới biết hít thở, chải đầu, và nhìn thẳng vào bầu trời xám. Những lần trò chuyện với bạn là tôi được ẩn dưới tàn cây mát rượi. Thật nhiều gió.

Nghĩ lại mới thấy, tất cả các sự mất tích trong ký ức tôi đều diễn ra sau thời kỳ lạ mặt và để lại một lỗ trống. Nhưng trống to nhất là những mối tình (tình yêu hay tình bạn đều như vậy, vì với tôi chúng hay tráo trộn nhau--tôi có rất nhiều sự tráo trộn, nhưng có lẽ phải đợi kỳ cà phê khác). Và chúng đều giống nhau ở sự khởi đầu và tốc độ tôi lăn mình vào kẻ lạ mặt. Là thế này: nếu sự khởi đầu là tình cờ (tất nhiên là tôi phải ý thức vô cùng sự tình cờ ấy) và tôi nhanh chóng (rất nhanh chóng, không qua một đêm) thèm muốn được kẻ lạ mặt xiếc chặt, nó cũng sẽ nhanh chóng, trong chớp nhoán, vào lúc tôi không thể nào ngờ được, bổng dưng mất tích. Có những mất tích mà cho đến giờ tôi vẫn không rõ cơ nguyên. Vì vậy, sau khi tôi khóc, tôi sẽ chậm rãi bớt, để kéo dài thời gian còn lại.

Tôi nhận biết được điều này vào một ngày trời mưa bạn ạ. Mưa mấy hôm liền, không ngứt, tin tức trên tv dự báo nhiều nơi có nguy cơ ngập lụt, nhà nào ở gần sông hoặc trên đất thấp nên cảnh cáo và phòng bị. Tất nhiên là tôi không sợ (ký ức của tôi với sự lụt lội là những con cá tung tăng vẫy vụa trên đường phố Sài gòn, và những buổi chiều có cá ăn). Và trời mưa thì tôi phải đi hứng mưa, đó là chuyện tất nhiên nhất ở trên đời. Nhưng nhiều người khác không nghĩ vậy, mà rất nhiều người không nghĩ vậy nên tôi đã bị cảnh sát bắt. Đã phải ngủ ở ti cảnh sát hết một đêm. Quan toà bảo tôi không được hứng mưa nữa, chỉ được dùng thùng hoặc những bất động vật khác. Tôi nghĩ lần sau, để khỏi phải bị bắt vào ti cảnh sát, tôi sẽ đứng lại một chỗ chứ không vừa đi vừa hứng mưa nữa.

Đêm ngủ ở ti cảnh sát lạnh ngắt vì hơi thổi từ cái máy khổng lồ (chỉ có một mình tôi, chắc mưa lụt nhiều nên không có người đi ăn cắp vặt) là đêm tôi nhận biết được tôi đã yêu điên cuồn những cuộc nói chuyện của chúng ta. Vì sự điên cuồn đó, tôi bắt buộc, phải chuẩn bị khóc lóc cho sự mất tích của những cuộc nói chuyện yêu dấu. Chỉ có cách đó tôi mới có giữ được chúng ở lại với tôi. Tôi đã để tang cho chúng hết một tuần (không mặc gì ngoài mảnh vải trắng quấn trên đầu) và khóc đến sưng vù cả mắt, sưng đến lúc tôi hết khóc mắt vẫn cứ đỏ và chảy nước mắt, làm ai ngồi nói chuyện với tôi cũng tưởng tôi đang yêu thương họ hoặc những câu chuyện họ kể buồn cười lắm, phải chảy nước mắt mới hả hơi (đây không phải là lời nói của tôi, chắc bạn cũng biết, tôi đã cướp nó từ một người khác, một sự mất tích nhiều lợi lộc).

Tôi khóc để thương tiếc một lúc nào đó thật bất ngờ, tôi không còn ngồi trò chuyện với bạn, hôm đó trời sẽ mưa, chắc chắn vậy, và một trong chúng ta sẽ ngồi đợi, đợi đến hết ly cà phê này đến ly cà phê khác nhưng kẻ kia vẫn không đến, không có đối tượng để kể hoặc để nghe, vì hắn không có thể hoặc không muốn tới nữa. Khi kẻ ngồi đợi chậm rãi nhận biết được điều đó, hắn (tôi hoặc bạn) sẽ không có những đục khoét ồn ào trong tim gan mà chỉ là một cái lỗ trống. Hắn không đứng dậy bỏ đi ngay lập tức mà vẫn ngồi im với cái lỗ ấy, và chậm rãi (chậm rãi như sự nhận biết) hút hết điếu thuốc. Có điều hắn sẽ không kêu thêm cà phê, cái lưỡi hắn đã bị đơ đi bởi quá nhiều chất kích thích, mà sẽ ngồi cho hết buổi chiều, rồi hắn chậm rãi (chậm rãi như sự nhận biết) đứng dậy ra về.

Tôi đã bỏ một tuần để khóc chuẩn bị trước cho ngày chậm rãi ấy. Có điều tôi không biết một tuần thời gian đã đủ chưa, hay tôi sẽ phải khóc tiếp khi nó đến.

Dần rồi tất cả những sự mất tích đều trở thành tự nhiên, nên tôi không phàn nàn, cũng không trách móc. Tôi chỉ cố gắng tập cho mình khả năng đoán biết được nó sẽ lấy tiếp thứ gì của tôi để tôi chuẩn bị mà khóc cho thứ ấy. Tôi cứ hy vọng mình làm vậy có thể đánh lạc hướng nó, để nó tưởng nó đã đến và đã cướp mất cái mà nó muốn cướp, như người ta đặt những cái tên thật xấu và thật tội cho con mình để đánh lừa tử thần và bệnh tật.

Bạn hãy cho tôi biết, cố gắng của tôi đã tới đâu? Tôi có đánh lừa được nó không? Mà bạn làm sao biết nhỉ. Cái đó chỉ có tôi mới biết.

Thôi, thì tôi sẽ không nói đến sự mất tích nữa. Tôi đợi bạn nhé.

Saturday, August 15, 2009

Sự xuất hiện của cô gái kia làm tôi bối rối

Bạn! Sao bạn có thể ngồi đây như vậy? Phải đứng dậy đi đi chứ! Chúng ta không thể ngồi một chổ được nữa rồi bạn ạ. Chúng ta đã có người theo dõi. Cô ta đã theo dõi chúng ta từ mấy tuần nay rồi, tôi nghĩ vậy, vì mấy tuần nay tuần nào tôi cũng thấy cô ta xuất hiện. Mà không, chắc cô ta chỉ đang theo dõi tôi, hay là chỉ đang theo dõi bạn? Bạn đã làm gì để cô ta buồn không? Hai hôm trước tôi lại thấy cô ta bất thình lình xuất hiện trong đám đông, hỏi một câu hỏi không có phản hồi, rồi im bặt và mất dạng. Hay là tôi đã hẹn cô ta ra? Có thể như vậy nữa. Tôi có thói quen hẹn người khác ra gặp tôi rồi quên bẵng là tôi đã hẹn họ. Dù sao đi nữa, tôi không thích sự xuất hiện của cô ta, dù trong đám đông, dù không liên quan đến tôi, vì sự xuất hiện ấy là mối đe dọa cho tôi. Chính cô ta đang đe dọa tôi. Hay phải nói là, chính cô ta đang cảnh cáo tôi, dù cô ta không thấy được tôi (những lúc cô ta lộ diện thì tôi đang núp) . Tại sao phải cảnh cáo tôi? Tôi có liên quan gì đến cô ta? Tôi không biết. Vâng, tôi biết, nhưng tôi không nói. Tôi nghĩ chính cô ta đang linh cảm được sự hiện diện của tôi, và nó cho cô cảm giác bất an (cũng là mối đe dọa bị tước đi vị trí duy nhất, ai lại không muốn mình chỉ là duy nhất, tôi lúc nào cũng muốn mình được là duy nhất ở bất cứ mọi nơi), và cô dư biết khi cô ra mặt tôi sẽ biến mất, nên cô ra mặt, để tôi phải biến mất. Nhưng cô không biết là tôi chỉ trốn chứ không biến mất, như con chó biển có thể lặn dưới nước hằng giờ không cần không khí, tôi cũng có thể ẩn mình vào một cả thể khác cho đến khi không ai còn nhận ra tôi. Tôi không có ý định tước đi chức vị duy nhất của cô. Mà tôi cũng chả bao giờ nghĩ đến cô, họa may đôi lúc có thoán qua ý nghĩ thèm thuồng nhưng rồi nó cũng nhanh chóng tan biến như khói thuốc lá của bạn nhanh chóng bay mất. Sao cô lại sợ tôi đe dọa? Tôi đâu có muốn lấy đi cái gì của cô? Ờ, có, tôi có muốn lấy một thứ, nhưng tôi đâu phải lấy nó vĩnh viễn. Tôi chỉ mượn nó, trong giây lát rồi trả lại. Thì vâng, tôi có muốn mượn nó thường xuyên, vì tôi thích nó, không có ai khác có nó ngoài cô, mà mượn thì chắc không được, vì ai lại cho kẻ khác mượn nó bao giờ, chưa từng nghe.

Bạn ạ, tôi thật sự bực mình với cô gái kia. Tại sao cô ta không xuất hiện vào một lúc nào đó nhất định trong tuần? Cô ta luôn làm tôi bất ngờ, làm tôi phải bối rối. Tôi ghét sự bối rối hơn là sự hiện diện của cô ta. Mà bạn có thấy cô ta không? Dạng người thế nào bạn có nhận ra không? Bạn phải chú ý dùm tôi nhé, đừng để cô ta đến gần tôi, nếu thấy cô ta hướng về phía tôi, bạn phải ra dấu hiệu cho tôi ngay, nhớ nhé. Đừng nói chuyện, cứ quan sát phía sau tôi, bạn sẽ thấy, cô ấy sẽ lộ diện bất cứ lúc nào. Nhìn đi. Tôi nói bạn nhé, hãy tìm nhìn một đôi mắt quoắc, một tướng người phẳng lì nhưng mềm mại vô cùng, vô cùng mềm mại, mềm mại hơn bạn nữa, vai xương hơi rũ xuống vì thói quen vừa đi vừa nhìn xuống đất, nhưng tìm trước là đôi mắt quoắc.

Tôi nghĩ bạn cũng biết, bạn với cô ta có một liên hệ rất mật thiết. Vì cô ta, vì bạn, hôm nay tôi đã phải đi thật xa, bắt gặp những nối kết trống rỗng (tôi gỏ vào chúng, chúng dội lại tiếng khóc òa) và những khuôn mặt lẽ ra đã phải chết từ lâu. Bởi vì khởi điểm của tôi là bạn, tôi nghĩ vậy. Bao nhiêu kẻ lạ mặt, tưởng chừng như của thế giới nào xa lắm, rốt cuộc cũng ẩn nấp những quan hệ mốc xì. Vì cái gì cũng vậy, có rộng đến dường nào thì chút hồi cũng rút lại thành bé xí, phải không bạn?

Wednesday, August 12, 2009

Tôi chữa bệnh bằng tình yêu và người đàn bà có hai cái âm hộ

Này bạn, sao hôm nay bạn im lặng quá? Sao bạn không trò chuyện với tôi? Bạn không được khỏe à? Bạn có cần tôi ôm bạn thật chặt không? Hiệu quả chứ. Người khác chữa bệnh bằng nhân điện, tôi chữa bệnh bằng tình yêu, chắc cũng giông giống nhau. Bệnh từ nhiều căng nguyên mà ra, nhưng có thể dùng tình yêu để chữa trị tất cả. Rất nhiều căng bệnh không cần thiết phải xẩy ra nếu có sự hiện diện của tình yêu từ lúc ban đầu. Mình yêu mình có rất nhiều dược tính. Người khác yêu mình cũng là một loại thuốc hay. Hôm nào mà tôi thấy bạn im lìm như thế này, tôi lo lắng vô cùng, vì lỡ như bạn bệnh, không còn đến đây trò chuyện với tôi, thì tôi biết trò chuyện với ai, nên những lúc tôi thấy bạn im lìm như thế này, tôi e bạn bệnh, và muốn ôm chằm bạn vào người, vuốt ve và hôn hít bạn, để bạn được ngăm mình trong tình yêu của tôi như đang ngăm trong bình rượu thuốc. Chốc thì bạn sẽ tỉnh táo và huyên thuyên với tôi như thường.

Mà sao bạn lại bị bệnh thế? Có phải vì người phụ nữ có hai cái âm hộ? Tôi dối bạn làm gì, và tôi cũng không có khả năng tưởng tượng ra việc đó. Đó là sự thật. Người phụ nữ có hai cái âm hộ đó bây giờ bình an bạn ạ. A, thế ra bạn đang lo lắng cho cô ấy? Bạn nghĩ cô ấy sẽ không tìm được hạnh phúc vì không có người đàn ông nào có hai cái dương vật để tương xứng với cô? Thật ra thì có một thời gian dài cô ấy rất cô đơn đó bạn. Không biết bao nhiêu người đàn ông đã đến với cô vì sự hiếu kỳ và thèm muốn sở hữu cái lạ lùng đó, có khi từng người một, có khi nhiều người cùng một lúc. Lúc đó chắc cô ấy cũng nghĩ như bạn, rằng hai cái âm hộ đó cần hai cái dương vật, nên cô quyết định giữ chúng lại cho hai người đàn ông. Mỗi người có riêng cái âm hộ, và của người nào thì người đó đánh dấu để người kia biết mà không đụng vào. Như vậy họ khỏi phải ghen nhau. Một người khi dí mũi vào âm hộ của mình thì ngửi thấy thoang thoảng mùi ổi xanh được trồng trên cát biển. Lạ quá, sao có thể trồng ổi trên bải biển, nên những lần hắn dí mũi vào đấy là những cuộc phiêu lưu đầy lý thú và kỳ diệu. Người kia trong âm hộ kia thì nếm được nồi bún mắm của mẹ, nên những lần hắn đói và nhớ nhà thì hắn lại tìm đến cái âm hộ của hắn, uống nó cạn sạch cho đỡ đói và đỡ nhớ.

Cứ như vậy mà cô có thai hồi nào không hay. Đến khi biết được, lại không biết cái thai của ai, vì cô tuy có hai cái âm hộ nhưng chỉ có một cái tử cung, chỉ có một nơi cho cái trứng đã được thụ tinh cắm xuống, nên họ không biết tinh trùng đã từ âm hộ nào mà tới, từ nơi có mùi ổi xanh và cát biển hay từ nồi bún mắm? Không quyết định được nên họ đã van xin cô phá thai (vì họ rất rất yêu cô, họ không thể nào bắt cô phải phá thai nên họ chỉ có thể van xin). Tôi quen với cô trong phòng phục hồi, nơi bệnh nhân (nhưng họ không bị bệnh) nghĩ ngơi và định thần sau phẩu thuật. Cô kể, bác sĩ đã dùng cái thìa nạo thật dài để nạo tử cung cô, và họ cũng đã nạo mô âm đạo của cả hai để thử nghiệm. Cô bảo nó lạnh lắm, và đau đến cô phải rống lên, cô chưa từng bao giờ rống lên như thế. Cô rất muốn có một đứa con gái, nhưng cũng không muốn sinh nó ra vì cô bảo, nếu nó sinh ra với hai cái âm hộ như cô, thế giới này chưa đủ tình yêu để ôm lấy chúng. Sau đó hai người đàn ông đã đến rước cô về, nhưng hình như bây giờ cô không còn ở với họ nữa. Có người nói với tôi là cô ấy đang chung sống với một người đàn bà. Bà ấy không có âm hộ, nhưng có một dương vật nhỏ.

Trên đời thật nhiều chuyện lạ bạn nhỉ? Nhưng không phải không khó tin. Hôm kia tôi có xem một cuộn phim sex, trong đó hai người đang làm tình là hai người phụ nữ, thân hình rất đẹp, cặp vú của cả hai đều tròn trịa và hấp dẫn, và cả hai đều không có âm hộ mà là hai cái dương vật nho nhỏ. Bạn nhớ Herculine Barbin không? Foucault có viết một quyển sách kể về cô/hắn, tôi thích lắm, một trong những quyển sách tôi thích nhất.

Tôi biết bây giờ bạn đang còn xa quá, tay tôi không ôm bạn nỗi, nhưng tay tôi có thể mọc dài ra thêm, và chân tôi có thể kéo bạn lại gần. Chỉ cần tí nữa tôi đã có thể ôm được bạn vào ngực, để bạn có thể hít vào những ý nguyện tốt đẹp tôi dành cho bạn, đó là tình yêu của tôi, thì bạn sẽ khỏe lại, nếu bạn muốn. Không thì tôi cứ tiếp tục ngồi đây, uống cà phê và kể chuyện bạn nghe, đến khi nào bạn lấy lại sức thì đứng dậy ra về. Tôi có thể ngồi ở đây với bạn đến lúc im hơi.

Monday, August 10, 2009

Bạn, tôi kể ch(tr)uyện của tôi

Bạn, tôi nói với bạn một lần nữa, tôi thông cảm được nỗi bức xúc và hồi hộp của Sophie trong khi chờ đợi những lá thư của kẻ lạ mặt, người đang muốn đưa Sophie đến với thế giới triết học. Mẹ của Sophie tưởng chúng là những lá thư tình, và sự mong đợi thấp thỏm của Sophie làm tôi cũng tin đó là những lá thư tình. Một thứ tình yêu xem chừng là mù mờ nhưng nó còn thật hơn những thứ thật. Ít nhất nó thật hơn những ngón chân. Thật hơn những vết rọc. Thật hơn những cố gắng tự chủ bản thân hèn nhát.

Bạn, hôm nay tôi muốn hỏi bạn thật nhiều điều, vì ít khi tôi được nghe về bạn. Tôi muốn biết tất cả bạn ạ. Ngoài việc bạn thích nghe nhạc và đọc sách (tôi thấy bạn lúc nào cũng nghe nhạc và đọc sách), bạn còn thích làm gì nữa? Khi ngồi quán cà phê thì bạn thích tán chuyện với bạn bè hay ngồi im lìm nhìn người ta qua lại? Tôi thì thích cả hai, nhưng đặc biệt là nhìn người ta qua lại và nghe lén cuộc nói chuyện của những người ngồi kế bên. Tướng tôi và bạn ngồi nghe lén người ta nói chuyện nhất định là không như những gã thừ người ra trong phim Mùa Hè Chiều Thẳng Đứng của Trần Anh Hùng, nhìn ngố ngố, tôi đã phá ra cười một trận. Cười xong tôi lại lo lo, không biết khi mình ngồi uống cà phê có như thế không, và chắc cũng có kẻ nhìn tôi ngô ngố lại phá ra cười.
Tôi nhiều chuyện lắm bạn ạ, có lẽ bạn đã biết. Tôi nói chuyện với ai cũng được, người nào tôi cũng tán được cả, những kẻ lạ mặt thật thú vị, cả khối chuyện nằm hỗn loạn trong một thể xác. Thường thì trẻ con có nhiều chuyện kể hơn người lớn, cũng ngộ nhỉ, lẽ ra người lớn có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống hơn thì phải có nhiều chuyện để kể, nhưng phần đông họ lại kể không hay, hoặc không kể, bằng bọn nhóc. Cho nên tôi thích nhất là nói chuyện với trẻ con. Chúng dễ cười hơn nhiều.

Hôm nay tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện. Chuyện này của tôi. Tôi đã kể cho 4 người khác nghe, và họ có 4 phản ứng khác nhau. Người thứ nhất tôi kể là một người đàn ông. Lúc đó hắn là bạn trai tôi. Nghe tôi kể xong hắn đã thức trắng 3 đêm liền, hắn không thể ngủ vì sự bực tức và câm thù. Người thứ hai cũng là một người đàn ông, hắn không là ai cả, chính vì vậy tôi đã kể hắn nghe. Hắn nghe xong, nói, xin chia buồn cùng bạn, hy vọng bạn không bị nó dìm xuống, và sau đó chúng tôi đã làm bạn với nhau vài tháng. Kẻ thứ ba tôi kể là một người đàn bà, người đàn bà đầu tiên yêu tôi và bắt tôi phải đáp lại tình yêu ấy. Kẻ này nghe xong đã khóc, và kể cho tôi nghe chuyện của hắn, rồi chúng tôi chia nhau uống hết một chai rượu đỏ, sau đó ôm nhau khóc sướt mướt. Kẻ cuối cùng tôi kể là một người đàn ông. Khi nghe xong hắn thở dài, bảo tôi phải cẩn thận đừng nên kể những chuyện như vậy cho kẻ khác nghe, sẽ làm kẻ khác cảm giác nặng nề và khó chịu. Tôi thắc mắc, không hiểu tại sao lại phải nặng nề và khó chịu, nó chỉ là một câu chuyện.

Có những chuyện thật kinh dị ở trên đời, còn kinh dị và khó tin hơn là truyện của các nhà văn. Như hồi xưa khi đọc Geek Love trong trường, tôi kinh hoàn trước gia đình quái gở này, phần tử là những dị thai được bà mẹ và ông bố cố tình tạo ra bằng cách uống các thứ hóa chất độc địa trước và đang khi mang thai. Trong đó có nhân vật kể chuyện, Ollie, là một người lùn, hói, và bạch tạng. Anh em khác trong nhà gồm có một người anh không tay không chân (hắn cuối cùng mở một tôn giáo mới, trong đó những ai muốn làm tín đồ phải cắt đứt tay chân mình, bắt đầu từ các ngón tay ngón chân, rồi đến cùi chỏ và đầu gối, cuối cùng là chặt đứt ở khúc vai và háng.) , 2 người em gái sinh đôi cùng một thể xác, và cậu em út là một đứa bé vô cùng béo phì nhưng có thể làm một vật gì đó nổ tung bằng suy nghĩ của mình. Bây giờ tôi mới biết, trên đời có nhiều chuyện còn kinh dị hơn. Thí dụ như chuyện tự chặt tay chặt chân, có rất nhiều người làm điều đó, và họ làm không phải vì bị bệnh sinh lý hoặc tâm lý, chỉ vì họ muốn, họ cũng không biết tại sao họ muốn, chỉ biết khi đã chặt xong một bộ phận thì họ cảm thấy rất hài lòng với bản thân và nhẹ nhỏm hơn, như họ đã trút được một cái gánh nặng nề. Trong sách khoa học còn kể chuyện những người mắc phải tình trạng mục cóc trầm trọng, trầm trọng đến độ mặt mủi tay chân họ mọc đầy mục cóc, chúng ra như nấm và chồng chất lên nhau, nhiều năm làm nguyên cả toàn thân họ thành như một cái cây biết đi, những mục cóc sần sùi trên các ngón tay và ngón chân mọc dài thườn thượt, biến bàn tay bàn chân thành những cái rễ cây. Xin lỗi nhé, vì tôi không có vốn từ chuyên môn hơn để diễn tả tình trạng đó. Người ta gọi một anh như thế là Người Cây. Anh ấy đang sống ở Cambodia. Bị vợ bỏ, mối lo sợ lớn nhất là các con sẽ bị như bố chúng. Bác sĩ cho rằng có thể nguyên nhân của bệnh trạng là do hệ thống đề kháng của anh ấy quá yếu, không thể diệt trừ vi khuẩn trong người. Bạn có xem phim Lord of the Rings chưa, có thấy mấy cái cây già lụ khụ mở mắt và bước đi? Bạn nhìn anh ta cũng y hệt như vậy, có điều anh ấy chưa già nua.

Tôi cũng không rõ mình đã nói tới đâu. Ý tôi muốn nói là ở một góc độ nào đó, tất cả sự kiện đều là một câu ch(tr)uyện. Không có gì ầm ỉ hay khó tin, phải không? Chuyện là như vầy: lúc tôi còn nhỏ, tám chín tuổi gì đó, tôi bị người ta cưởng hiếp. Mà cũng không phải cưởng hiếp, vì tôi đâu có chống cự. Ai bảo tôi làm gì thì tôi làm đó, bảo dang chân thì dang chân, thế thôi. Mà những người kia cũng chả lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi (tôi sợ ba má biết--không hiểu vì sao tôi lại sợ ba má biết, trong khi tôi không ý thức được điều ấy là xấu--nên cứ ai đến bảo tôi phải cho hắn thử nếu không hắn mét ba má thì tôi lại phải cho hắn thử). Cho đến lúc tôi 16, 17 tuổi, tôi vẫn đinh ninh tôi có thể có thai từ kiếp trước, mặc kệ kinh nguyệt hằng tháng. Bây giờ tôi đã thoát được nó. Đến độ nhiều lúc tôi không biết chuyện đó có xẩy ra thật không, hay nó hoàn toàn là sự tưởng tượng của tôi. Vì xung quanh tôi không có dấu vết gì của nó cả. Những kẻ trước đây đòi "thử" với tôi đang sống rất bình thường, họ đã có vợ có con, họ thương vợ, thương con, và cả tôi, tôi cũng thương những đứa con của họ nữa. Họ cho tôi mượn tiền, tôi giúp họ trông con. Họ gỏi tôi hỏi thăm, tôi gửi họ thiệp Giáng Sinh và quà cho các cháu. Có khi nào tôi đã tự dựng lên một câu chuyện vĩ đại và đã tự hành hạ mình? Dù sao thì nó cũng là một câu chuyện hay. Chuyện không vui và hơi kéo dài, nhưng kết cuộc tương đối có hậu. Đối với tôi, những câu chuyện như thế là những câu chuyện hay, vì nó giúp người ta cảnh cáo đừng thờ ơ với cuộc sống mà phải sống như mình đã từng là một người khốn nạn, như vậy bạn mới cảm nhận được sức sống của những gì trước mắt, bạn mới không lúc nào cũng ủ dột hoặc lẳng lơ, bạn mới không thành người ngu dốt hoặc muốn chết đi cho hết chán.

Không biết tại sao tôi lại kể câu ch(tr)uyện này cho bạn nghe. Có lẽ vì tôi đã hứa. Và vì nó là câu ch(tr)uyện của tôi.

Saturday, August 8, 2009

Cho tôi nuốt bạn vào bụng

Bạn, tôi phải sở hữu bạn. Trên đường đến đây tôi đã suy nghĩ thế, và bây giờ vẫn muốn như vậy. Bạn là một thế giới rộng, và tôi muốn có một thế giới rộng. Tôi muốn đi đến những nơi bạn đã đi, gặp những người bạn đã gặp, đọc hàng ngàn quyển sách bạn đã đọc, và làm tình với tất cả những người tình của bạn. Tôi muốn nuốt chửng bạn vào bụng, hay tôi vào bụng của bạn, để những lúc muốn gặp bạn tôi không cần phải đợi, như lúc đi trên đường tới đây, chỉ cần ói bạn ra, hay bạn ói tôi ra, là chúng ta có thể gặp nhau. Và bạn cũng không cần phải kể tôi nghe hôm nay bạn đã ăn gì (hay tôi kể bạn nghe tôi đã ăn gì), ai đã hôn bạn (và ai đã hôn tôi), hoặc ai đã đánh bạn (và ai đã đánh tôi). Chúng ta sẽ tức thì biết được. Như vậy chắc vui lắm! Tôi thích quá! Bạn, chúng ta hãy lập chương trình nuốt nhau đi nhé, một ngày một bộ phận, đến khi nuốt trọn chúng ta ăn mừng! Hoan hô ngày chúng ta nuốt trọn nhau!

Không, không, tôi hứa sẽ không bẻ đầu bạn như những con búp bê của tôi. Thật! Tôi hứa đấy, nè, móc ngoéo đi, được chứ? Mà ai đã kể cho bạn nghe về những con búp bê của tôi? Mà không sao, bạn biết cũng tốt, vậy để tôi kể bạn nghe tại sao tôi bẻ đầu chúng. Chắc bạn sẽ không tin, đôi lúc tôi cũng không tin được chuyện đã xẩy ra như vậy. Thú thật, nhiều câu chuyện của tôi rất đáng khả nghi, chính bản thân tôi còn mù mờ nơi xuất sứ của chúng, không biết đích thực chúng từ ai ra, là của tôi hay của một người khác. Nhưng thôi, tôi cứ kể, và bạn cứ nghe.

Từ nhỏ tôi đã có thói quen nuốt búp bê vào bụng (vì tôi yêu chúng, tôi thấy chúng đẹp quá, quyến rũ quá), từ lúc tôi được hai tuổi thì phải, cứ mỗi lần sinh nhật là mẹ tặng cho tôi một con búp bê, có con thì chân dài, tóc vàng hoe, có con thì mập béo, tóc quoăn tít, chúng thế nào cũng vậy, cũng rất đáng yêu. Và mỗi năm như vậy, sau khi mọi người ăn uống và lên giường ngủ, tôi nằm im trên giường, lột hết quần áo nó ra và từ từ nuốt nó vào bụng. Vâng, bạn liên tưởng đúng đấy, như con rắn vậy. Đến lúc tôi hai mươi thì tổng thẩy tôi đã có mười tám con búp bê trong bụng. Nhưng cái sinh nhật hai mươi ấy, nó thật kỳ lạ, chả hiểu vì sao tôi lại bị bội thực. Chắc vì năm ấy trên mình búp bê bị nhiễm chì (bác sĩ nói với tôi như vậy), nuốt nó vào ít lâu thì tôi bị đau bụng và nôn mửa, trong bụng rất ư là nhột nhạt và ngứa ngáy. Hình như tất cả các con búp bê trong bụng tôi đang đánh nhau. Tôi đau quá, chỉ biết ôm cái bụng lăng cuồn. Sau đó tôi thấy ngứa cổ bạn ạ, tôi nghĩ vì một con đã leo ngược lên cổ họng tôi, nó bò lên thực quản của tôi thế nào cũng hay thật, như lên tới cổ họng thì tôi không chịu được nữa và đã ói nó ra. Ói một đứa thì cả đám ùa theo ra hết. Thì ra chúng đã đánh nhau thật. Đứa nào đứa nấy mắt mũi đỏ hoe, tay chân bầm tím, tóc tai thì đứa mất đứa còn. Tôi tức quá, không thể chấp nhận chúng lại mất dạy như vậy, nên đã tóm chúng lại và bẻ đầu từng đứa. Tất nhiên là sau khi tắm rửa chúng sạch sẽ và thay đồ mới. Bây giờ thì mười tám con búp bê không đầu của tôi đang ngoan ngoãn tựa nhau trên cái kệ tôi đóng cho chúng (tôi dành cho chúng nguyên một bức tường trắng phao). Những cái đầu tôi đã bỏ vào garbage disposal xay chúng như tương. Tôi ghét những cái đầu vô ý thức ấy.

Chắc bạn nghĩ tôi tàn ác lắm. Không đâu bạn ạ, tôi không nghĩ mình tàn ác đâu. Nếu chúng không sống chung với nhau trong một không khí hòa bình và yêu thương được thì hãy bứt phách những cái đầu ấy đi chứ để làm gì.

Nhưng bạn sẽ khác. Này nhé, vì bạn không phải là búp bê. Vì bạn to xác hơn búp bê. Và vì chỉ có một mình bạn, nên sẽ không có chuyện đánh nhau, bứt tóc nhau, chửi bới nhau, xé xác nhau ra thành trăm mảnh. Tôi sẽ được hạnh phúc đến dường nào, vì tay bạn sẽ là tay tôi, chân bạn sẽ là chân tôi, tóc bạn sẽ là tóc tôi, ruột bạn sẽ là ruột tôi, tim bạn sẽ là tim tôi, máu bạn sẽ là máu tôi, và chúng ta khỏi cần phải đợi nhau nữa. Thế là chúng ta hết còn lạ mặt.

Tuesday, August 4, 2009

Kẻ lạ mặt: chôn chân dưới cát

Một ngày không nói chuyện với bạn là một ngày rất dài và vô nghĩa. Giữa giây phút kết thúc và lúc bắt đầu mới là một cọng bún nhảo. Lý do tôi vẫn đợi là vì tôi sợ mình sẽ tấn công bạn đến hết hơi. Tôi dở như vậy đấy, lúc nào cũng phải đặt cho mình những sự kiềm chế giả tạo. Bạn đợi tôi ở đây không lâu chứ? Chúng ta đừng ngồi đây, hãy đi đi. Đi học bờ hồ đi, đi hết nỗi thì leo xe buýt về lại. Dọc bờ hồ gió mát lắm, cái bờ hồ dài hai ngàn sáu trăm ba mươi ba kilô mét lốm đốm những bãi biển, mà bãi tôi thích nhất nằm phía trên tiểu ban Indiana, một đụn cát trắng phơi, làm người ta nửa ngờ nửa tin rằng họ thật đang đứng trước biển, như thể cái đụn cát ấy là sự chiến thắng của ý muốn vươn mình khỏi một điều không thể. Cát đó tuy trắng nhưng không mịn và mát như cát biển dọc phía tây Florida. Tôi dẫm chân trên cát mà như đang đi trên nước. Và vì Florida thu hút du khách nhờ những bãi biển cát trắng mịn ấy nên người ta giữ nó trắng tinh, không bao giờ có lẫn lộn một thứ gì khác ngoài cát và cát. Đôi lúc chân bạn cũng đạp lên một vỏ ốc gì đó, nhưng hình như được đắm mình trong cát mịn hồi lâu làm chúng cũng mòn đi phần gai góc, chúng chỉ lâm châm chân bạn nhè nhẹ như những nụ hôn nhỏ. Ơ, mà sao tôi lại huyên thuyên về những bãi biển nhỉ? Chắc vì tôi yêu nó. Không, tôi không đùa. Tôi yêu nó thật đấy. Tôi yêu nó như tôi yêu những người đàn ông, tôi không thể thiếu nó, nhưng đồng thời và, tôi luôn bị cảm giác đe dọa sẽ bị mất mạng vì nó. Tôi không biết bơi, bị ám ảnh rằng một ngày nào đó không có lý do tại sao mình sẽ từ từ chìm xuống giửa đại dương phẵng lì và vô tận, nhưng khi tôi thấy được cái mép của đại dương kia tôi lại có cảm giác bình an vô cùng và mình đã có thể tiếp tục hiện diện qua ngày và đêm. Như thể nó đã từ tôi mà ra, và tôi là máu huyết của nó, và tình yêu của tôi và nó sẽ tồn tại vĩnh viễn, là thứ sẽ còn lại sau khi chúng tôi đã bốc hơi cạn khỏi mặt đất này.

Mà tại sao tôi lại nói đến việc này nhỉ? À, vì tôi muốn nói đến má tôi. Chắc bạn đang nghĩ, à, vì biển là mẹ, mẹ là biển. Không phải như vậy. Cliché và không đúng. Khi tôi đứng trước biển, tôi không nghĩ về mẹ. Tôi chỉ nghĩ về tôi, vì nó là tôi chứ không phải là mẹ. Ai là người bắt đầu gọi biển là mẹ vậy? Hắn thật ngu. Chắc hẳn là một người đàn ông, vì không có người đàn bà nào nhìn biển như nhìn mẹ cả, vì chính cô ta là nó.

Tôi muốn nói về mẹ tôi, nhưng tôi không nói được. Có ngộ không? Tôi chưa đủ khả năng để nói về mẹ. Mẹ khổng lồ. Chắc phải cần thêm một thời gian dài.

Trong khi đợi thì bạn ngồi xuống đây với tôi được không? Chúng ta chôn chân dưới cát nhé, tôi sẽ ấp ủ đôi chân bạn trong một cái hang cát lộng lẫy chưa từng có bao giờ.

Sunday, August 2, 2009

Kẻ lạ mặt: tôi kể về những cái túi

Hello, chúng ta lại gặp nhau. Hôm nay tôi khỏe hơn rất nhiều bạn ạ. Cho tôi một ly apple cider, tôi không uống cà phê. Cả tuần nay thời tiết ngộ quá. Ở giữa cao điểm của mùa hè mà trời lại lành lạnh gió, tối ngủ làm tôi phải mặc thêm áo. Trời lành lạnh thế này làm tôi cứ tưởng thu sẽ tới trong nay mai, nên cho tôi ly apple cider. Mùa thu tôi thường uống apple cider. Mà thời tiết ở Chicago là như vậy, nóng lạnh thất thường, hình như nó không bao giờ hoàn toàn như người ta dự đoán. Nó như một người bị loạn thần kinh. Nhưng nó rất say đắm và trung thành với những thất thường của nó. Khi nó nóng, nó chẳng những nóng mà còn bức rức, ngộp thở, nó trùm lên da thịt bạn một bầu không khí cạn kiệt oxi làm cơ thể bạn không thể không toát ra những giọt mồ hôi đặc sệt nhơn nhớt. Đến khi nó lạnh, cái lạnh của nó làm bạn phải nhớ lại hết những lần bạn đã bị cóng từ bao nhiêu thế kỷ trước. Điên cuồng. Không phải sự điên cuồng của nơi nhiệt đới, nhưng là sự điên cuồng tôi thích. Người bạn trai đầu tiên bảo sau khi quen tôi (nghĩa là sau khi chúng tôi chia tay), hắn nộp đơn xin vào trường y vì hắn muốn làm bác sĩ chữa bệnh cho tôi. Tôi khoái chí, nói vậy anh đi tìm cho tôi một quyển sách. Tôi luôn đinh ninh rằng ở trong một thư viện hay một tiệm sách cũ kỹ nào đó có một quyển sách dành riêng cho tôi, không ai thấy được nó (thấy thì người ta vẫn thấy nó đấy chứ, nhưng không ai nhận ra nó), và nó vẫn nằm ở đó chờ tôi. Nó như một cái cẩm nang về tôi, tôi mong được mở nó ra để nghe nó lý giải những khúc mắc trên đời, ví dụ như tại sao tôi phải gặp những người tôi gặp, tại sao đã quen với những người tình bây giờ không còn nhớ tới--để làm gì khi chúng ta quen chỉ để quên? Khi hắn tìm được quyển sách đó, tức là khi hắn đã chữa được tôi, tôi sẽ tức khắc bay lên trời chứ không cần phải ngước cổ nhìn như bây giờ.

Hôm nay tôi không hứng thú lắm. Xin lỗi bạn nhé, bổng dưng lại uể oải, mệt mỏi. Tại sao tôi lại mặc cái áo khoác dài này à? Vì nó có nhiều túi. Tại sao tôi cần nhiều túi à? Vì tôi có nhiều thứ không bỏ xuống được. Xem này, túi trên đây tôi đựng những cái nút áo của quần áo cũ. Bạn cần nút áo không? Cái túi đựng nút áo này tôi có ghim cây kim và sợi chỉ trong ấy, lỡ may có ai mất một cái nút áo thì còn khâu lại được. Túi này tôi đựng tóc--tôi thường ngồi măng mo bứt tóc, và gom chúng lại bỏ vào đây, khi về nhà tôi mang chúng ra đếm và cất chúng vào một cái hộp, vì chúng là của tôi. Cái túi dưới đây to nhất tôi để đựng những lời nói. Khi người ta nói với nhau những lời gì đó hay ho hoặc xấu xí, có lúc là lời nói yêu thương làm rung động đến tôi, có lúc là chửi mắng, chì chiết, chúng ồ ập phan lên đầu kẻ kia như chai bia bị đập vỡ, tôi lượm những mãnh vụn, nhét chúng vào cái túi khổng lồ này của tôi, để chúng khỏi phải đập lên đầu kẻ khác. Nhiều lúc những lời nói được đập lên đầu tôi, làm tôi đau quá bạn ạ. Cho nên lâu lâu tôi cũng lượm lặt những trìu mến để xoa lên các cục u trên đầu. Còn cái túi cuối cùng dùng để đựng những thứ linh tinh thích thú, như một cây bút chì kẻ mắt, một chiếc nhẫn, hay một cuốn sách bị vứt dưới gầm bàn. Chắc vì hôm nay có nhiều lời nói, làm tôi hơi nhứt mỏi. Tôi không bỏ cái áo này được đâu, hôm nay trời lạnh, có nhiều thứ tôi phải mang theo, và nó là của tôi. Chúng ta gặp lại sau nhé, cho tôi gửi lời thăm tất cả. Sáng nay trên đường đến đây tôi định sẽ hỏi thật nhiều về bạn, tôi muốn bạn kể cho tôi nghe về những dấu vết trên người, nhưng tôi mệt quá, thôi hẹn lần sau nhé. Nhờ bạn trả tiền dùm tôi, hôm nay tôi đành thiếu.